Chương 3: Cuộc gọi

Khải Văn đóng cửa xe rồi vẫy tay tạm biệt em trai mình, anh đã có một bữa tối no nê kể từ khi lâm vào tình cảnh thiếu thốn và sống nhờ cậy vào mấy đồng lương trợ cấp từ bệnh viện.

Anh gặp em trai, cả hai có buổi trò chuyện xoay quanh nhiều vấn đề. Bầu không khí mở đầu rất vui vẻ khi anh nghe tin khoảng hai tuần nữa là Khải Tôn sẽ tổ chức tiệc cưới với cô gái trong mộng. Anh gửi lời chúc mừng và sẵn sàng trở về nhà để tham dự lễ cưới này nhưng điều làm Khải Văn chần chừ là điều kiện của bố anh.

"Bố nghe người ta nói rằng anh có bạn gái, bố muốn lần tới anh dẫn cô ấy về." Khải Tôn vừa nói vừa cắt miếng thịt bò mọng nước trên đĩa, anh cảm nhận được người đối diện đang có chút khó xử.

Chuyện này đối với Khải Văn mà nói là rất khó khăn bởi vì anh chưa có mối tình thật sự nào. Tình yêu đối với Khải Văn mà nói giống như một ngôi sao trên trời cao, anh chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể với tới. Bản thân Khải Văn cũng không quá bận tâm vào những chuyện tình vì thế những cuộc vui bên những cô gái lạ hấp dẫn tâm trí của anh hơn.

Khải Văn cũng đã từng nếm hương vị tình yêu đích thực một lần. Anh yêu một cô bạn học đại học tại Pháp, cả hai đều ở chung một khu trọ cho người Châu Á và quen nhau vì hay đi cùng chuyến xe buýt số mười. Cô gái có mái tóc ngắn uốn cúp, đôi mắt hiền hòa và một đôi môi tô son đỏ duyên dáng.

Mối tình ngọt ngào ở nước Pháp chỉ kéo dài được hơn một năm, sau đó cả hai đã quyết định chia tay.

Hai tuần nữa anh sẽ trở về nhà và dẫn theo một cô gái tới trước mặt bố mẹ, Khải Văn đứng trước vấn đề có chút rối trí. Anh ôm đầu ngồi bệt xuống trước cửa phòng trọ rồi nhắm chặt mắt mặc kệ bóng đêm đang bủa vây bên cạnh.

"Này cậu Văn, cậu định khi nào mới thanh toán tiền phòng cho tôi. Cậu nợ hai tháng rồi đấy!"

Khải Văn đương lim dim bỗng bị cái giọng chua ngoa rít lên khiến anh giật mình. Người phụ nữ trung trung tuổi mặc chiếc đầm trắng dài thượt, tóc tai quấn những chiếc lô xanh đỏ như bờm sư tử, gương mặt bôi lên lớp mặt nạ màu trắng khiến Khải Văn hoảng hốt. Anh đứng phắt dậy, kêu lên:

"Bác Hà, bác làm tôi sợ chết khiếp! Muộn thế này bác vẫn đợi tôi về để nói chuyện này ư? Tôi đã hứa hết tháng này sẽ thanh toán toàn bộ mà."

Người phụ nữ tên Hà kia phun chiếc tăm xuống đất, bà bĩu môi rồi chỉ trỏ về phía Khải Văn. Bà biết thừa anh trốn đi mấy hôm nay là tránh mặt bà, Khải Văn làm gì có tiền để trả chứ anh chỉ khoa trương như thế cho bà yên tâm. Bà Hà thừa biết anh đang phải lao động công ích cho bệnh viện tâm thần, tiền trợ cấp của bệnh viện bèo bọt chẳng đủ có một bữa ăn thịnh soạn thì sao mà thanh toán được nợ nần.

"Cậu không cần nói nhiều, trả tiền đây rồi làm việc tiếp. Tôi thừa biết cậu đang trốn tránh tôi, tôi cho cậu thời hạn năm ngày nếu sau tưng đấy ngày không trả thì liệu hồn." Bà Hà trợn mắt, bặm môi dọa nạt Khải Văn rồi rời đi.

Cùng lúc đó, màn hình điện thoại của Khải Văn sáng đèn hiện lên dòng thông báo của công ty điện nước sẽ dừng hoạt động nơi nhà anh vì quá hạn đóng tiền. Khải Văn chỉ biết thở dài thườn thượt, anh lê lết tấm thân mệt mỏi lượn lờ trên mọi nẻo đường như thể một bóng ma dật dờ trong đêm tối. 

Trời đột ngột đổ mưa nhấn chìm mọi cảnh vật vào trong màn nước lạnh lẽo, Khải Văn vội vã trú vào mái hiên gần đó. Anh không ngừng buông lời chửi mắng, ông trời thật biết cách trêu đùa lòng người mà. Ngày hôm nay giống như ngày đại hạn của anh vậy, người không có một chỗ tử tế để ngủ cũng chẳng có nổi vài đồng bạc bẽo để đi xe, điện nước trong nhà bị cắt và anh phải trốn tránh chủ trọ để khỏi bị đòi tiền phòng. Khải Văn chửi bới:

"Chết tiệt, Nguyên Khải Văn, tôi đây còn chưa đủ khổ hay sao! Ông còn muốn hành hạ tôi như nào đây, ít nhất cũng phải chừa cho người ta một con đường sống chứ."

Anh vừa dứt lời bầu trời liền nổ đoàng một tiếng sấm, tia sét bạc rạch ngang tấm thảm đen như thể bày tỏ sự phẫn nộ vô cùng. Khải Văn lúc này ngồi khoanh chân trên hiên nhà, túi quần truyền đến thanh âm điện thoại là cuộc gọi của bố. Khải Văn ngờ ngợ vì biết rằng giờ này đã quá muộn để bố có thể gọi anh nhưng anh vẫn bắt máy. Chất giọng khàn khàn phản phất chút thờ ơ lên tiếng:

"Khải Văn à, đang ngủ sao?" 

"Bố, con chưa ngủ."

"Nói chuyện với bố một lát, vài tuần nữa Khải Tôn sẽ tổ chức đám cưới, con sắp xếp công việc để về nhé."

Khải Văn im lặng, anh đứng trước người đàn ông này dường như đã hóa thành một con thỏ ngoan ngoãn lẫn hiền lành. 

"Mọi thứ vẫn ổn chứ nhỉ? Số tiền độc đắc và cả những dự án kinh doanh ngoài luồng của con đều tốt chứ? Vài ngày trước, Khải Tôn đã thầu toàn bộ những dự án cũ của con ở công ty và xử lí chúng để thu về một món lời khá lớn tuy mọi thứ không quá trơn tru nhưng ít nhất vẫn giải quyết rất sạch sẽ."

Khải Văn vẫn im lặng, tiếng mưa nặng hạt át đi giọng nói trong điện thoại. Anh dựa lưng vào mặt cửa kim loại cơn lạnh đột nhiên truyền tới khiến cơ thể rùng mình. Bố của anh lại tiếp tục nói:

"Lần này trở về thì đem theo cả cô gái của con, bố nghe nói con bé rất ưu tú. Hiếm khi thấy con có một mối quan hệ nghiêm túc vì vậy đừng phớt lờ lời đề nghị này của bố."

Khải Văn nhăn nhó như một chú khỉ xấu xí, anh muốn từ chối lời đề nghị này. Lời nói chưa kịp thốt lên thì bị tiếng khóc lóc của mẹ ngăn lại, anh nghe thấy tiếng bước chân lọ mọ tiến lại gần và cả tiếng ho sặc sụa của bà khi thời tiết thay đổi nóng lạnh thất thường. Anh câm nín và miễn cưỡng đồng ý với lời đề nghị của bố. 

Hơn hai năm trước, mẹ anh được chuẩn đoán bị mắc bệnh viêm tủy ngang cấp vì vậy bà phải tiếp nhận theo dõi và điều trị tại bệnh viện. Khoảng thời gian đó có rất nhiều chuyện không hay xảy ra xung quanh hai mẹ con Khải Văn, anh và Khải Tôn là hai anh em cùng cha khác mẹ vì thế chuyện gia đình đều hay xảy ra xung đột. Mặc dù giữa anh và Khải Tôn đều không làm chuyện gì quá khích nhưng bố anh với hai người phụ nữ còn lại thì có.

Mẹ của Khải Tôn là vợ lẽ, bà ấy xuất thân từ một gia đình có học thức cao siêu có bố làm viện trưởng của một bệnh viên lớn ở thành phố còn mẹ là giảng viên khoa học của ngôi trường danh tiếng đa quốc gia. Khi ấy Khải Văn còn học cấp một chiều tan học liền thấy một chiếc hạng sang đỗ trước nhà, anh cứ nghĩ đây là loại xe bố mới tậu nhưng người phụ nữ cao quý lạ mặt kia bước ra khiến suy nghĩ vừa rồi của anh thay đổi.

Khải Tôn chính là lí do để gia đình bên kia chấp nhận một kẻ kinh doanh nhỏ như bố anh, hồi đó công ty thiết kế nội thất của gia đình họ Nguyên chưa phát triển lớn mạnh như bây giờ trong mắt mọi người đây chỉ là một căn phòng nhỏ xếp vài cái bàn tạm bợ để làm chỗ ngồi cho nhân viên, sân để xe nhỏ xíu và cả những đống đồ đạc ngổn ngang khi đang bận hoàn thành các dự án nhỏ lẻ.

Anh vẫn còn nhớ lúc đó hai mẹ con anh chưa được chuyển tới ở chung một chỗ với bố, mẹ anh là một phụ nữ nông thôn hiền lành, chất phác và luôn hết lòng với chồng con. Anh nghe ông ngoại kể rằng, mẹ và bố anh chưa có một đám cưới chính thức nào đến nhẫn cưới cũng là nhẫn của ông bà ngoại trao tặng lại. Đám cưới diễn ra trong chính nhà văn hóa trong thôn với sự chứng kiến của vài người dân quanh đó, ông ngoại nói vì mẹ anh có bầu trước và vào thời điểm đó có bầu trước là một nỗi xấu hổ ê chề. 

Anh sau khi ra đời rất ít khi gặp bố phải đến khi lên cấp một anh mới có thể nhìn thấy ông thường xuyên khi văn phòng thiết kế của ông chuyển đến trung tâm thành phố - nơi mà hai mẹ con anh cũng được dọn tới ở. Nhưng những gì mà Khải Văn nhận lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt của ông Nguyên khi biết tin ông có thêm một người vợ và một đứa con trai khác. 

Thắng ngày qua đi những sự kiện kia đã vò nát trái tim của người phụ nữ hiền lành, đáng thương như mẹ của anh. Khải Văn đã chuyển mẹ tới một căn hộ lớn hơn với người chăm sóc riêng để đảm bảo mọi thứ sung túc dành riêng cho bà. Chỉ là anh không biết thứ mẹ mình cần lại là được ở cạnh người đàn ông từng làm tổn thương mình.

Sau khi mẹ của Khải Tôn mất, một năm sau đó mẹ anh được trở lại căn nhà chính- nơi mà ông Nguyên và người vợ lẽ đã ở. Khải Tôn không phản đối quyết định này nhưng Khải Văn thì có, anh du học ở Pháp cũng không yên tâm vì thế từ bỏ mọi thứ ở đây để trở về quê nhà.

Mẹ anh vốn có cơ thể yếu ớt nay bị căn bệnh viêm tủy hành hạ đã khiến dáng vẻ của bà gầy sọc đi. Khải Văn nghe tin bệnh tình của mẹ ngày một không tốt đã khiến tâm trí anh vốn rối bời nay càng nhiễu loạn hơn, cuối cùng anh cũng đành cúi đầu chấp nhận lừa dối mọi thứ để mẹ mình yên lòng tạm thời.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play