Hong Kong năm 2000.
Trong căn phòng phỏng vấn, tiếng ngón tay chạm gõ máy tính, âm thanh lật xem tài liệu, mọi thứ phối hợp khiến không khí đặc biệt trở nên căng thẳng
Đối phương nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của Dĩ Ninh mất một lúc lâu mới khẽ khàng lên tiếng:
“Cô họ Winslet sao? Ở Anh Quốc?”
Rõ ràng trong profile đã có thông tin ghi chú rất rõ ràng, đối phương vốn không cần hỏi lại để xác minh.
Nhưng Dĩ Ninh hiểu được vì sao đối phương phải nhấn mạnh bật hỏi như thế, chẳng qua muốn từ miệng của cô chứng thực xem, cô rốt cuộc có phải tiểu thư nổi tiếng của gia tộc Winslet trong truyền thuyết ở xứ Wales hay không.
Ở Hong Kong, người mang họ Winslet vô cùng hiếm, gần đây Tập đoàn CC Winslet đặt trụ sở phát triển ở Hồng Kông, tiếng tăm rất lẫy lừng.
Dĩ Ninh điềm tĩnh đáp: “Vâng, Rachel Winslet. Còn ‘Dĩ Ninh’ chỉ là tên gọi thường dùng của tôi khi giao lưu với các bạn người Hoa.”
“Trong phần đề tên cha mẹ, cô để trống.”
“Tôi là trẻ mồ côi.”
“À.”
Người nọ giấu lại ý mỉa mai.
Một người khác sau khi xem xong CV xin việc của cô thì lên tiếng:
“Profile của cô rất nổi trội. Mười lăm tuổi thi đỗ vào Đại học Cambridge, mười chín tuổi tốt nghiệp. Ba năm làm tiếp viên hàng không ở hãng Hàng không quốc gia. Thi đỗ CPA Kiểm toán viên cao cấp, làm việc ở Cục kiểm toán hai năm. Cô rất ưu tú, chỉ là tôi thắc mắc, vốn dĩ sự nghiệp công chức của cô đang rất ổn định ở Cambridge, tại sao lại chọn đến Hong Kong công tác ở MG?”
Dĩ Ninh điềm tĩnh trả lời: “Tôi thích làm việc ở môi trường có tính cạnh tranh. MG là Tập đoàn quốc tế ở Mỹ, thời gian này vì dự án Đô thị Ngàn Hoa mà tham gia đấu thầu đất, đặt trụ sở phát triển ở Hong Kong. Tôi nhìn ra được cơ hội của mình khi đến đây. Còn một lý do cá nhân, tôi hy vọng mình tìm được người thân của mình ở đây.”
Đúng lúc này cửa văn phòng chợt mở, người vào một cách ngang nhiên không hề gõ cửa báo trước, cho thấy địa vị ở đây không hề nhỏ.
“Jay! Sao đúng lúc vậy?”
“Lần trước thông báo với anh rồi, chỗ tôi đang cần một người, đang lúc Phó Chủ tịch vừa ra ngoài, anh giới thiệu lại cho tôi luôn đi.”
“Nhưng chúng tôi đang...”
“Cô này...” Jay nhìn Dĩ Ninh thất thần vài giây, sau đó đưa tay cho đồng nghiệp, ngụ ý muốn xem hồ sơ xin việc của cô ấy.
Giám đốc rất chần chừ giao CV cho Jay xem, không ngại nói thẳng: “Chúng tôi đã chọn cô ấy rồi. Anh xem người khác vậy, còn rất nhiều.”
Nhưng Jay vẫn dứt khoát muốn xem CV của Dĩ Ninh. Quả nhiên vừa mở hồ sơ ra xem thì vẻ mặt lộ ra tia ưng ý.
“Dứt khoát, tôi chọn cô ấy. Được rồi, em theo tôi lên tầng 66.”
Dĩ Ninh kinh ngạc, thẳng thắn từ chối:
“Anh không nghe rõ sao, tôi đã trúng tuyển vị trí Chuyên viên Phân tích tài chính.”
Khó khăn lắm cô mới qua ải này, sao có thể để tên đàn ông lạ mặt từ trên trời rơi xuống dắt đi.
Nhưng Jay vẫn mặt dày nói: “Em theo tôi tham quan tầng 66 đi đã, cũng không mất miếng thịt nào của em.”
Dĩ Ninh không tiện từ chối đành gật đầu chào ba vị giám đốc rồi rời đi.
“Tôi là Jay, Trưởng phòng thư ký văn phòng Phó chủ tịch.”
Hóa ra chỉ là Trưởng phòng Thư ký, vừa rồi cô còn lầm tưởng là CEO (Giám đốc điều hành).
“Ở đây Phó chủ tịch là lớn nhất?”
“Đúng vậy. Phu nhân Dawson chính là Chủ tịch Tập đoàn MG trụ sở chính ở Mỹ.”
Jay đưa Dĩ Ninh đi một vòng tầng 66, giải thích các công việc cụ thể của thư ký, còn chân thành thuyết phục cô: “Em là lính mới, đến phòng Tài chính - Đầu tư thì chỉ làm chân sai vặt và chịu bị cấp trên cướp đi số liệu, phải mất nhiều năm mới có được chỗ đứng trong môi trường khắc nghiệt đó.”
“Cảm ơn anh đã xem trọng, nhưng tôi không thích công việc này.”
“Sắp tới tôi chuyển sang vị trí Giám đốc dự án, thường xuyên bay qua bay lại từ đây sang Trụ sở chính ở Mỹ, cần người có chuyên môn thay thế vị trí này. Em đừng chê bai công việc Thư ký, lương cơ bản lấy Giám đốc làm chuẩn, hơn nhân viên bình thường một con số 0.”
Dĩ Ninh thật sự kinh ngạc.
“Jay! Tôi chỉ sợ anh sẽ thấy hối hận với quyết định nóng vội ngày hôm nay, thật ra tôi còn có lý do quan trọng khác...”
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Dĩ Ninh đang nói thì đột nhiên ngừng lại, Jay mất tập trung hướng mắt nhìn qua.
“Anh ta... anh ta là Phó Chủ tịch sao? Steven Dawson?” Dĩ Ninh bàng hoàng bật hỏi.
Người đàn ông đang di chuyển đến gần hoàn toàn khác với hình dung trong đầu của Dĩ Ninh. Anh ta là người ngoại quốc… dáng vẻ này còn có chút quen thuộc.
Quen thuộc, chính là nỗi ám ảnh trong từ điển sống của cô.
Cô không muốn gặp lại bất kì người quen nào có trong quá khứ.
Jay mặc kệ vẻ mặt hoảng hốt của Dĩ Ninh, lập tức bước lên và đưa tay giới thiệu như một lẽ đương nhiên:
“Steven! Đây là Thư ký mới đến. Cô ấy thạo Anh ngữ và tiếng Pháp, xuất thân Kiểm toán viên cao cấp.”
Ánh mắt Steven Dawson dừng lại trên người Dĩ Ninh nhưng vẻ mặt lại không hề gợn sóng, càng không biết là đang suy nghĩ gì. Dĩ Ninh chủ ý đưa tay ra, lễ độ nói lời chào với đối phương trước:
“Chào ngài Dawson! Tôi tên Dĩ Ninh.”
“Rachel Winslet!?”
“Anh biết tên tôi... Chúng ta từng quen biết nhau?”
***
Updated 84 Episodes
Comments