“Không thể tin được, Hoa hồng lai Winslet thực sự sẽ trở thành bạn học của chúng ta!”
Steven khựng lại, có chút khó hiểu: “Là con gái của bà Hiệu trưởng Winslet?”
Nam Cung Tuấn gật đầu và bổ sung thêm: “Con bé rất đẹp, như một búp bê barbie, chúng ta đã gặp, ở Hội quán lần trước trú mưa? Steve! Cậu không ấn tượng sao?”
Steven lặng người.
Anh không chỉ ấn tượng, mà nhiều đêm còn mơ những giấc mơ kì lạ, được tay trong tay với cô bé đi dưới mưa, giai điệu acoustic bay bổng quấn quít.
Cảm giác khi bên cạnh cô bé, thân thiết tựa như quen biết từ rất lâu rồi. Loại giấc mơ ảo diệu như thế, mà còn mơ về một người con gái xa lạ, đó chính là nỗi trăn trở khó tả của Steven.
Ngày tụ trường chính thức đã đến, Rachel Winslet xuất hiện trong bộ đồng phục nhà trường được thiết kế theo phom dáng nhỏ nhắn dựa theo kích cỡ của cô, đường may cách tân tinh tế, khiến cô hoàn toàn nổi bật khi đứng cạnh với các nữ sinh khác. Mà Steven lúc nhìn thấy cô trong bộ đồng phục, đứng trên bục giới thiệu trôi chảy về bản thân bằng tiếng Anh, lại không nhịn được mỉm cười.
Không giống với vẻ cá tính máu lửa của cô gái lần trước hòa mình vào tình khúc Tây Ban Nha, giờ đây trước mặt anh thực chất chỉ là một con nhóc bị ánh hào quang chiều chuộng, ngoại trừ hống hách, kiêu kỳ, thì không còn sức hấp dẫn nào khác. Steven cúi đầu, đọc tiếp bài tập đang xem dở dang, không còn nghe rõ những lời luyên thuyên trên bục giảng.
Rachel Winslet được xếp ngồi ở vị trí trên cùng, bởi vì chiều cao khá khiêm tốn, ngược lại Steven lại ngồi cách xa với cô, mỗi ngày đến lớp chỉ nhìn thoáng qua mái tóc dợn xoăn màu hạt dẻ đặc trưng kia... Và hoàn toàn tách biệt thế giới của nhau.
“Rachel Winslet! Hôm qua chủ động bắt chuyện với tôi. Steve! Đoán xem, con bé đã nói những gì nào!” Nam Cung Tuấn quay xuống, có vẻ khẩn trương trò chuyện với Steven.
“Nhàm chán! Tôi không đoán.” Steven dứt khoát trả lời.
Nam Cung Tuấn mất hứng quay lên, tuy nhiên mấy chốc lại quay xuống.
“Nhắc đến cậu... không muốn đoán sao?” Nam Cung Tuấn không nhịn được, lần nữa quay đầu xuống và bảo.
Lần này Steven có chút hứng thú, anh nhìn trong phòng học một lượt, xác định Rachel Winslet đã ra ngoài, nên tỏ vẻ hiếu kỳ và nói:
“Tôi nghĩ mình đoán được. Nhưng... Rachel dẫu sao chỉ là một con nhóc, mọi người có thể dừng lại sự quan tâm đến con bé ấy được không?”
Nam Cung Tuấn nhún vai: “Không thể. Mỗi khi Rachel đứng gần tim của tôi đập liên hồi, tôi không có cách nào không khẩn trương trước mặt cô bé. Đã nói đến cảm xúc, thì không phải cậu bảo dừng là dừng được. Cậu bảo không động lòng trước Rachel, tôi cũng không tin.”
Steven hoàn toàn ngạc nhiên. Vì sao không tin, anh rõ ràng... Steven liếc bạn mình một cách, cố ý phớt lờ.
Nam Cung Tuấn không nhịn được, liền nói vào chủ đề chính: “Rachel đã nhờ tôi mở lời mời cậu tham gia cuộc thi tennis cặp đôi sắp tới. Cậu đồng ý nhé!”
Nam Cung Tuấn vốn là lớp phó thể dục của lớp, còn là cán bộ hội thể thao ở trường, về việc Rachel đến gặp cậu ấy và đề nghị như vậy hoàn toàn không có gì kỳ lạ.
Nhưng kì lạ ở chỗ, Rachel lại nhắm chọn Steven anh?
“Đã bảo đoán được, sao giờ lại ngớ người?” Nam Cung Tuấn nhếch môi cười cợt.
Steven không đáp lại, vì anh cảm thấy sự việc lần này không có liên quan mấy đến sự kiện lần trước.
Cái lần anh và một học viên Câu lạc bộ tiếng Pháp tranh luận trước giảng viên bộ môn, Rachel đã đi ngang qua và nhìn anh bằng tia mắt thưởng thức.
Anh cũng có nghe nói, Rachel rất cố gắng học tiếng Pháp, nhưng thành tích không giỏi, và nghĩ đến chuyện cô sẽ kết nối với anh qua thứ ngôn ngữ tao nhã ấy.
Không ngờ rằng...
“Anh nghĩ gì mà thất thần như vậy? Đừng nói là nghĩ đến mối tình đầu của anh?” Anna đặt ly thủy tinh xuống bàn, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười rất không đúng lắm.
Steven bị Anna chất vấn, vưa hay thoát ra khỏi giấc mộng đêm hè thời niên thiếu, vẻ mặt lộ ra tia bất đắc dĩ.
Trái tim anh khe khẽ loạn nhịp, tận sâu trong cõi lòng còn là một tia nhung nhớ quấn quanh lấy.
Anh đứng dậy, nghĩ rằng không thể tiếp tục gượng gạo mặt đối mặt với người con gái trước mặt được nữa.
“Em cứ tự nhiên, tôi đi dạo một chút rồi về trước. Hiện tại tâm trạng tôi không được tốt.” Steven thẳng thắn nói.
Anh rời đi, mặc kệ Anna ngồi thẫn thờ ở đó dõi theo có bao nhiêu khó chịu.
Đúng lúc vòng qua khuôn viên nhỏ thì nghe được giọng nói the thé vang lên. Steven vô thức nhíu chặt chân mày, cảm giác thật phiền.
Anh bước vội, muốn cách xa những thanh âm ồn ào kia...
“... loại người thấp hèn như cô đừng mong vào cửa nhà họ Tô nửa bước. Hai đứa yêu đương thì được, nhưng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn gắn bó cả đời. Sau này Hoàng Phong kết hôn với danh môn tiểu thư, tôi cũng không chấp nhất chuyện cô làm tình nhân bí mật, chỉ cần con trai tôi thấy vui. Dĩ Ninh! Tôi biết cô vẫn cần nhất là tiền...”
Steven dừng lại bước chân, phóng một nước qua mặt hồ non bộ. Tại đây, nhìn xuyên qua bức bình phong của căn phòng VIP… vẻ mặt lạnh như hố băng.
***
Updated 84 Episodes
Comments