Chương 19: Xuất Hiện Kịp Lúc

“Hai đứa yêu đương thì được, nhưng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn gắn bó cả đời. Sau này Hoàng Phong kết hôn với danh môn tiểu thư, tôi cũng không chấp chuyện cô làm tình nhân bí mật, chỉ cần con trai tôi thấy vui. Dĩ Ninh! Tôi biết cô vẫn cần nhất là tiền... Ở đây có chi phiếu một trăm nghìn, xem như là an ủi cho cô.”

Bà Ân Liên xé tờ chi phiếu đưa đến trước mặt Dĩ Ninh, biểu cảm có chút đăm chiêu.

Nhìn ra điểm bất thường trong lời nói của bà Ân Liên, Dĩ Ninh nhíu mày nghi vấn: “Cái này không đúng cho lắm. Có câu ‘Vô công bất thọ lộc’, lý lẽ này, con hiểu rất rõ.”

Bà Ân Liên nhếch môi cười đạm, chợt nói: “Đương nhiên sẽ không cho không cô. Tôi biết cô ở MG cũng nên tích sự, nếu cô thật lòng với Hoàng Phong, nên vì nó làm chút chuyện.”

Nghe đến đây, Dĩ Ninh lập tức vớ tay lấy túi xách và đứng dậy, liên tục lắc đầu: “Tôi thật thất vọng trước cách hành xử của Tô phu nhân. Tôi đi trước, mạn phép!”

Trông thấy Dĩ Ninh vừa xoay lưng đi, bà Ân Liên liền háy mắt ra hiệu cho vệ sĩ thân cận, lập tức hai thân sĩ diện vest đen lao tới, khống chế Dĩ Ninh ngã khuỵu dưới sàn nhà.

Bà Ân Liên đứng phắt dậy, hung hăng lao đến giật lấy nắm tóc của Dĩ Ninh và rít lên: “Đâu có cho mày được lựa chọn. Muốn hống hách rời đi? Đừng có mơ...”

Bà Ân Liên xuất thân hàn vi, không phải phu nhân danh giá gì, ngày trước không phải may mắn mang thai Tô Hoàng Phong đúng lúc Tô phu nhân quá cố qua đời, thì giờ này không được thể diện lớn với danh phận Tô phu nhân, có thể mắt để trên đầu, ngang tàn hống hách.

Lâu nay vẫn nghe được mọi người xầm xì về cách hành xử nóng nảy kém sang của bà ấy... Thật không dám tin, một người chững chạc đầm ấm như Tô Hoàng Phong có thể từ tay bà ấy nuôi dạy. Dĩ Ninh ngập tràn ý mỉa mai, nhìn bà Ân Liên gay gắt đáp trả:

“Muốn dùng bạo lực với tôi sao? Đừng tưởng phu nhân là mẹ đẻ của Hoàng Phong thì tôi hết lần này tới lần khác nhân nhượng...”

Bà Ân Liên bị chọc tức, nghiến răng nghiến lợi hướng Dĩ Ninh như thể sắp ăn tươi nuốt sống. Trong tức thì, tia mắt chợt lóe, bà Ân Liên ý định dùng đầu móng tay nhọn hoắc ấn một đường dài trên gương mặt Dĩ Ninh.

Một tiếng động lớn thình lình ập tới, tất cả bàng hoàng trông ra cánh cửa sổ, một thân ảnh cao to phóng vào bên trong, mạnh bạo đạp đổ bức bình phong rơi sập xuống.

Bà Ân Liên há hốc miệng, không dám tin vào mắt mình.

Hai vệ sĩ kịp phản ứng, liền buông Dĩ Ninh trong tay ra hướng người đàn ông vừa phục kích vào hạ đòn áp chế.

Dĩ Ninh bàng hoàng hất mạnh tay bà Ân Liên ra khỏi, sau đó nhắm chọn thế phản công, dùng túi xách trong tay hạ thủ với tên vệ sĩ.

“Steven! Cẩn thận!”

Tiếng đánh đấm ầm ĩ cuối cùng cũng kinh động bên ngoài, lúc này nhóm bảo an đã kịp thời chạy vào tiếp ứng.

Thậm chí Anna Winslet cũng bất ngờ có mặt.

Chuyện huyên náo thành ra như vậy khiến Dĩ Ninh và cả bà Ân Liên vô cùng khó xử, chỉ biết hô hào bảo dừng tay lại.

Steven thân thủ không tệ, nhưng sức không chọi lại hai người thuần thục võ nghệ, chung quy không tránh khỏi nhận lấy mấy đòn hiểm.

Nghe bà Ân Liên ra lệnh, hai tên vệ sĩ cũng dừng tay và lui về sau, đội bảo an đến nhưng không can ngăn sâu vào, hầu như chỉ để làm màu.

Anna Winslet kinh ngạc, không nhịn được chạy đến bên cạnh Steven xem vết tích trên người, thái độ hết sức khẩn trương.

Dĩ Ninh đứng ngây ngốc như một kẻ thừa, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Bà Ân Liên thở hắt một hơi, tức giận lao đến tát vào mặt Dĩ Ninh một cú.

Trong thình lình, Dĩ Ninh không kịp phản ứng, chỉ có thể đón lấy một đòn đau.

Cô ôm lấy mặt, nhìn bà Ân Liên trợn mắt lườm cô cảnh cáo: “Để xem mày dung thân ở Hong Kong này thế nào?”

Nói xong bà quay phắt và rời đi, hai vệ sĩ cũng nhanh chóng theo sau.

Đội bảo an qua loa vài lời liền rút đi hết, bỏ lại ba người còn lại trong căn phòng, xung quanh đồ đạc hỗn loạn.

Steven nhìn Anna dịu xuống: “Tôi không sao. Em không cần lo lắng.”

“Em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra.” Anna mềm mỏng đề nghị.

Steven chỉnh lại thân áo vest trên người, ánh mắt chuyển sang Dĩ Ninh đang tóc tai rối bời nhìn anh bằng vẻ mặt thảng thốt.

Anna liếc xéo Dĩ Ninh, cao giọng chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị tự biết mình là thứ sao chổi kia mà, đâu cần lúc nào cũng thích thú đi chọc tức dì Ân Liên, để mọi chuyện rối rắm thành ra như vậy.”

Dĩ Ninh mím môi, không muốn bận tâm trước lời lẽ nhàm chán của Anna, cô hướng Steven, khẽ cúi đầu một cái và chân thành nói: “Cảm ơn Phó Chủ tịch giải vây! Tôi lại làm phiền đến anh. Thời gian này tôi biết anh không muốn trông thấy tôi nhất, nhưng bất đắc dĩ trong một ngày phải bắt anh chạm mặt với tôi hai lần, thật tình ái ngại.”

Steven thở dài một tiếng rất khẽ, sau đó gạt nhẹ bàn tay của Anna ra khỏi cánh tay của mình, anh bước đến chỗ Dĩ Ninh đang đứng, không nói một lời, dứt khoát kéo cô đi một mạch ra ngoài.

Anna bàng hoàng dõi theo, hơi thở phập phồng nén lại phẫn uất đang cuộn trào từng đợt.

Phía này, Steven ném mạnh Dĩ Ninh vào trong xe, sau đó vòng về ghế lái.

Nhìn thấy thương tích trên người Steven, Dĩ Ninh vô vàng áy náy, vội vã mở lời: “Anh có bị đau không? Hay là đi bệnh viện, thoa thuốc...”

“Không cần.” Steven thắt dây an toàn, lạnh lùng đáp.

Dĩ Ninh giữ chặt cánh tay của Steven lại, ngăn cản anh lái xe đi, đôi mắt long lanh nước, xúc động dồn nén.

“Cô bị làm sao?” Steven nhíu mày hỏi.

“Có phải chúng ta từng quen biết nhau? Phó chủ tịch quen tôi từ trước, đúng không?” Dĩ Ninh không dám ngước mắt lên nhìn thẳng vào gương mặt của Steven, nhưng tận sâu trong lòng lại vô hạn mong mỏi nghe được câu trả lời.

Cả hai nhất thời im lặng.

Đợi khi Dĩ Ninh bẽn lẽn ngước mắt lên, Steven mới hay phản ứng, nâng nhẹ chiếc cằm của cô lên, nhìn ngắm gương mặt của cô thật kĩ.

Khoảng cách cả hai rất gần, rất gần, đến mức có thể soi được bóng của đối phương trong tròng mắt, nghe được nhịp đập loạn xị của nhau...

“Em nói thử xem, nhớ gì về tôi nào?” Steven lạnh lẽo cất giọng, giống như đang cho Dĩ Ninh một cơ hội.

Nhưng đầu óc Dĩ Ninh thực sự trống rỗng, cô hoàn toàn không nhớ gì. Chỉ là... hình ảnh của người thanh niên đêm tối cuối cùng trước khi cô rời khỏi Wales cứ lượn lờ trong tâm trí, tựa như cho cô câu trả lời, người tối đêm đó cùng cô ở trên xe thân mật, có khi lại là...

Dĩ Ninh vội lắc đầu, phủ định suy đoán của chính mình.

Nhưng rơi vào mắt Steven thì đây lại như câu trả lời mà cô muốn phản hồi với anh. Steven hoàn toàn thất vọng.

Cô ấy vẫn không nhớ ra anh.

“Chỗ này gần nhà của em, em giúp tôi thoa thuốc đi.”

Dĩ Ninh sững người ra, vài giây sau định thần lại thì vội gật đầu hai cái.

Steven nhấn chân ga, sau đó đánh vô lăng chạy ra khỏi khu vực bãi đỗ xe. Cả quá trình không ai nói với nhau lời nào khác. Dĩ Ninh lắm lúc nhìn qua xem biểu tình của Steven, lại nhớ đến màn xuất hiện bất ngờ của Steven giải vây khốn giúp cô, cho đến hiện tại, Dĩ Ninh vẫn còn hoảng hốt.

***

Chapter
1 Chương 1: Tạm Biệt Wales
2 Chương 2: Phỏng Vấn (1)
3 Chương 3: Phỏng Vấn (2)
4 Chương 4: Coi Mắt (1)
5 Chương 5: Coi Mắt (2)
6 Chương 6: Chịu Sỉ Nhục
7 Chương 7: Gây Họa
8 Chương 8: Gây Sức Ép
9 Chương 9: Cầu Tình Hàn Nghiên
10 Chương 10: Đưa Ra Điều Kiện
11 Chương 11: Giận Dỗi
12 Chương 12: Bị Tính Kế
13 Chương 13: Giải Vây
14 Chương 14: Hỏi Tội (1)
15 Chương 15: Hỏi Tội (2)
16 Chương 16: Thương Lượng
17 Chương 17: Giấc Mộng Đêm Hè (1)
18 Chương 18: Giấc Mộng Đêm Hè (2)
19 Chương 19: Xuất Hiện Kịp Lúc
20 Chương 20: Tiến Thoái Lưỡng Nan
21 Chương 21: Tiếng Pháp Ngọt Ngào
22 Chương 22: Gặp Lại Kỳ Viễn
23 Chương 23: Mối Tình Đầu
24 Chương 24: Hàn Nghiên Hung Hăng
25 Chương 25: Lạc Lõng
26 Chương 26: Hôn Trộm
27 Chương 27: Nhiễm Độc
28 Chương 28: Duyên Phận
29 Chương 29: Steve Hauer
30 Chương 30: Dạ Tiệc (1)
31 Chương 31: Dạ Tiệc (2)
32 Chương 32: Điệu Waltz Tình Tứ
33 Chương 33: Đa Nghi
34 Chương 34: Chiếc Mặt Nạ
35 Chương 35: Đưa Vào Hang Hùm
36 Chương 36: Dụ Hoặc (H)
37 Chương 37: Sẩy Chân Vạn Dặm
38 Chương 38: Gặp Lại Nhau
39 Chương 39: Phản Kháng
40 Chương 40: Giằng Xé
41 Chương 41: Ký Ức Miên Man
42 Chương 42: Thử Lễ Phục
43 Chương 43: Sốt
44 Chương 44: Không Thỏa Hiệp
45 Chương 45: Không Phiền
46 Chương 46: Kỳ Viễn Cảnh Tỉnh
47 Chương 47: Mẹ Con Gặp Nhau
48 Chương 48: Gài Bẫy
49 Chương 49: Cưỡng Chế
50 Chương 50: Đã Đến Lúc Tháo Bỏ Mặt Nạ
51 Chương 51: Nửa Inch
52 Chương 52: Thỏa Hiệp
53 Chương 53: Quyền thừa kế bị lung lay
54 Chương 54: Lên Bìa Tạp Chí
55 Chương 55: Cảnh Cáo
56 Chương 56: Rơi thang máy
57 Chương 57: Ngủ sâu
58 Chương 58: Nhắc lại chuyện cũ
59 Chương 59: Đại hội cổ đông (1)
60 Chương 60: Đại hội cổ đông (2)
61 Chương 61: Đại hội cổ đông (Vạch trần 3)
62 Chương 62: Đối mặt nhẹ nhàng
63 Chương 63: Nguy hiểm cận kề
64 Chương 64: Đến Nam Giang
65 Chương 65: Kỷ Dật Thăng và chiếc mặt nạ
66 Chương 66: Em không bất ngờ?
67 Chương 67: Nhìn quen mặt
68 Chương 68: Bàn chuyện phát triển
69 Chương 69: Đồ khốn
70 Chương 70: Ánh mắt xúc động
71 Chương 71: Họp
72 Chương 72: Đổi bạn nhảy
73 Chương 73: Cháy
74 Chương 74: Thẳng thắn
75 Chương 75: Tư vị gì?
76 Chương 76: Bị bỏ rơi
77 Chương 77: Tỏ tình
78 Chương 78: Cú tát tay
79 Chương 79: Tột cùng đau đớn
80 Chương 80: Uy hiếp em
81 Chương 81: Bí bách
82 Chương 82: Mị tình (H)
83 Chương 83: Thuần túy
84 Chương 84: Thành toàn
Chapter

Updated 84 Episodes

1
Chương 1: Tạm Biệt Wales
2
Chương 2: Phỏng Vấn (1)
3
Chương 3: Phỏng Vấn (2)
4
Chương 4: Coi Mắt (1)
5
Chương 5: Coi Mắt (2)
6
Chương 6: Chịu Sỉ Nhục
7
Chương 7: Gây Họa
8
Chương 8: Gây Sức Ép
9
Chương 9: Cầu Tình Hàn Nghiên
10
Chương 10: Đưa Ra Điều Kiện
11
Chương 11: Giận Dỗi
12
Chương 12: Bị Tính Kế
13
Chương 13: Giải Vây
14
Chương 14: Hỏi Tội (1)
15
Chương 15: Hỏi Tội (2)
16
Chương 16: Thương Lượng
17
Chương 17: Giấc Mộng Đêm Hè (1)
18
Chương 18: Giấc Mộng Đêm Hè (2)
19
Chương 19: Xuất Hiện Kịp Lúc
20
Chương 20: Tiến Thoái Lưỡng Nan
21
Chương 21: Tiếng Pháp Ngọt Ngào
22
Chương 22: Gặp Lại Kỳ Viễn
23
Chương 23: Mối Tình Đầu
24
Chương 24: Hàn Nghiên Hung Hăng
25
Chương 25: Lạc Lõng
26
Chương 26: Hôn Trộm
27
Chương 27: Nhiễm Độc
28
Chương 28: Duyên Phận
29
Chương 29: Steve Hauer
30
Chương 30: Dạ Tiệc (1)
31
Chương 31: Dạ Tiệc (2)
32
Chương 32: Điệu Waltz Tình Tứ
33
Chương 33: Đa Nghi
34
Chương 34: Chiếc Mặt Nạ
35
Chương 35: Đưa Vào Hang Hùm
36
Chương 36: Dụ Hoặc (H)
37
Chương 37: Sẩy Chân Vạn Dặm
38
Chương 38: Gặp Lại Nhau
39
Chương 39: Phản Kháng
40
Chương 40: Giằng Xé
41
Chương 41: Ký Ức Miên Man
42
Chương 42: Thử Lễ Phục
43
Chương 43: Sốt
44
Chương 44: Không Thỏa Hiệp
45
Chương 45: Không Phiền
46
Chương 46: Kỳ Viễn Cảnh Tỉnh
47
Chương 47: Mẹ Con Gặp Nhau
48
Chương 48: Gài Bẫy
49
Chương 49: Cưỡng Chế
50
Chương 50: Đã Đến Lúc Tháo Bỏ Mặt Nạ
51
Chương 51: Nửa Inch
52
Chương 52: Thỏa Hiệp
53
Chương 53: Quyền thừa kế bị lung lay
54
Chương 54: Lên Bìa Tạp Chí
55
Chương 55: Cảnh Cáo
56
Chương 56: Rơi thang máy
57
Chương 57: Ngủ sâu
58
Chương 58: Nhắc lại chuyện cũ
59
Chương 59: Đại hội cổ đông (1)
60
Chương 60: Đại hội cổ đông (2)
61
Chương 61: Đại hội cổ đông (Vạch trần 3)
62
Chương 62: Đối mặt nhẹ nhàng
63
Chương 63: Nguy hiểm cận kề
64
Chương 64: Đến Nam Giang
65
Chương 65: Kỷ Dật Thăng và chiếc mặt nạ
66
Chương 66: Em không bất ngờ?
67
Chương 67: Nhìn quen mặt
68
Chương 68: Bàn chuyện phát triển
69
Chương 69: Đồ khốn
70
Chương 70: Ánh mắt xúc động
71
Chương 71: Họp
72
Chương 72: Đổi bạn nhảy
73
Chương 73: Cháy
74
Chương 74: Thẳng thắn
75
Chương 75: Tư vị gì?
76
Chương 76: Bị bỏ rơi
77
Chương 77: Tỏ tình
78
Chương 78: Cú tát tay
79
Chương 79: Tột cùng đau đớn
80
Chương 80: Uy hiếp em
81
Chương 81: Bí bách
82
Chương 82: Mị tình (H)
83
Chương 83: Thuần túy
84
Chương 84: Thành toàn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play