Steven nhìn chiếc điện thoại thất thần mấy giây, trong đầu đều là hình ảnh của Dĩ Ninh tươi cười ngồi đối diện một gã đàn ông chuyện trò coi mắt, trong lồng ngực như có đốm lửa.
Anh không chút do dự liền gọi điện thoại bảo thư ký ở văn phòng Phó chủ tịch điều tra Dĩ Ninh đang ăn tối ở nhà hàng nào trong thành phố.
Không chờ đợi, Steven xuống gara lái xe chạy xuống đường, dựa theo phỏng đoán mà nhắm địa điểm chạy đi.
Anh vạn lần không tin Dĩ Ninh sẽ hẹn hò với tên đàn ông khác, mà còn là người giữ chức vụ quan trọng ở Duẫn Phong.
Cô ấy quả nhiên biết cách làm cho anh thấy thất vọng.
Đến khi thư ký gọi đến cho địa điểm chính xác, lúc này Steven liền cho xe tăng tốc, đáy mắt hầu như đều là lửa hận.
Chẳng phải ngày trước luôn giữ hình mẫu nữ sinh kiêu ngạo hay sao? Không màng liếc nhìn đến bất kì nam sinh nào, đến cả anh cũng không ngần ngại phớt lờ, hiện tại... lại tỏ ra tùy tiện như thế. Trong khi vẫn giữ mối quan hệ yêu đương với Tô Hoàng Phong. Coi mắt? Chuyện này thật nực cười biết bao.
Steven bước xuống xe, lập tức có nhân viên cung kính cúi chào và kéo mở cánh cửa chính.
Anh sải bước thật nhanh đi vào sâu bên trong khu VIP, ánh mắt quan sát từng khu ngăn cách thông qua bức bình phong cổ điển, cho đến khi…
“Hạ Ưng?” Steven rít qua kẽ răng khẽ thốt lên một tiếng. Không ngờ đối tượng coi mắt của Dĩ Ninh lại là tên lẻo mép chẳng ra gì mà mấy hôm trước anh giáp mặt.
Mà Hạ Ưng và Dĩ Ninh phía trước, hầu như không phát giác ra sự tồn tại của anh, vẫn thân mật ôm dìu lấy nhau hướng lên khu vực khách sạn tầng trên.
Steven phát hỏa, nghiến răng nghiến lợi đứng ngây ra đó nhìn hai người bọn họ khuất sau cánh cửa thang máy.
Anh không dám tin, Dĩ Ninh lại trở thành loại con gái hèn hạ như thế... cô ta, tuyệt đối không xứng đáng nhận được sự khẩn trương bận tâm của anh.
Steven siết chặt nắm đấm xoay lưng bỏ đi, không muốn can dự vào thứ bẩn thỉu đó.
Phía này, Dĩ Ninh choáng váng cố bấu víu vào thân áo vest của Hạ Ưng, chỉ sợ buông ra cơ thể sẽ xoay như chong chóng và rơi xuống vực thẳm. Cơ thể cô nóng rực, đầu óc quay cuồn cuộn... không biết được bản thân cô đã ăn nhầm thức độc dược gì, lại khiến cơ thể nảy sinh phản ứng kỳ dị như thế.
Dĩ Ninh vẫn còn nghĩ rằng Hạ Ưng có ý tốt đưa cô lên một căn phòng nghỉ ngơi, cho đến khi, trong khoảng lờ mờ như lớp sương dày đặc bao phủ, cô phát giác đối phương đang cởi bỏ thân áo trên người xuống, khóe môi tựa hồ đang cười ngả ngớn...
Không xong rồi... Cô không phải vì uống thuốc hạ sốt giảm đau bị kích ứng, hay là do rượu làm cho choáng váng. Hạ Ưng, hắn có ý xấu.
Dĩ Ninh lần tìm điện thoại, muốn gọi báo cho Tô Hoàng Phong nhưng cánh tay nâng lên lại không có bao nhiêu sức lực. Nước mắt của cô trong phút chốc lã chã rơi xuống ga giường.
Cách đây không lâu, vì xúc động nhất thời, cùng lúc có men trong người, cô đã phát sinh quan hệ với một người lạ mặt mà cô nhầm tưởng là Tô Hoàng Phong. Đối với chuyện này cô vô cùng trăn trở và buồn phiền, cũng không dám thổ lộ với Hoàng Phong san sẻ.
Đêm nay nếu như phải phát sinh loại chuyện đáng xấu hổ đó với Hạ Ưng, cô liệu rằng còn có can đảm đối diện với Hoàng Phong?
Dĩ Ninh gắng gượng ngồi dậy thì cơ thể càng nặng trĩu không thể cử động, cặp mắt dần không mở lên nỗi, chỉ muốn ngủ thiếp đi.
Cô dùng tay véo mạnh vào da thịt để bản thân được tỉnh táo trở lại, nhưng mọi hành động đều là dư thừa.
Hạ Ưng ngả ngớn nói năng linh tinh, Dĩ Ninh không nghe rõ, nhưng biết hắn sắp làm ra chuyện đồi bại với cô, có bao nhiêu lý trí đều dồn sức để kháng cự.
Thân thể của Hạ Ưng dần áp sát lên người cô, bàn tay thô lỗ di chuyển dọc theo thân váy... Dĩ Ninh bất lực, nước mắt lẳng lặng rơi xuống... sau đó thì nhanh chóng mất dần ý thức, chìm sâu vào giấc ngủ.
Hạ Ưng cười khoái trá, chậm rãi cởi bỏ chiếc váy trên người Dĩ Ninh xuống, tia mắt chứa đầy dục vọng, không ngừng thều thào xuýt xoa.
Hắn chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp long lanh như thế bao giờ, ngay khi chạm mặt... hắn hầu như không thể kiềm chế được. So với vẻ kiều diễm khó cưỡng của em họ Hàn Nghiên, thì sức hút mà Dĩ Ninh mang lại còn vượt trội gấp bội phần. Hạ Ưng xác định, đêm nay nhất quyết phải chiếm hữu cô gái này.
“Mở cửa!” Steven rít lên.
Nhân viên khách sạn run rẩy lắc đầu: “Chúng tôi... chúng tôi không có quyền hạn này, Ngài Dawson! Mong anh thông cảm.”
Steven quay phắt lại ghì siết cổ áo của đối phương thật mạnh, ánh mắt như muốn giết người, lặp lại câu nói cũ: “Mở cửa!”
Dọc theo hành lang, vị Giám đốc chạy thật nhanh đến, vội vã can ngăn hành động của Steven lại, nhưng không hề đả động được cơn thịnh nộ và sự kiên quyết của Steven hiện giờ.
“Tôi mở, tôi mở... Ngài đừng nóng giận.”
Giám đốc nhanh nhẹn làm loạt thao tác, cuối cùng cũng giúp Steven mở toang cánh cửa phòng.
Cảnh tượng bên trong làm cho mọi người kinh ngạc, mặc dù là chuyện nằm trong tưởng tượng, nhưng dẫu sao... bọn họ với cương vị này, vẫn đang phạm sai nghiêm trọng.
“Mẹ nó! Bọn mày điên à? Cút hết...” Hạ Ưng nghe tiếng động ngoài cửa liền cảnh giác kéo tấm khăn lớn đầu giường che chắn người lại, hùng hồn cảnh cáo.
Tuy nhiên, trong tích tắc liền đón lấy một cú đạp thật mạnh từ phía Steven. Sau đó liên tiếp mấy cú như trời giáng. Mà hai con người ngoài kia... không ai có can đảm chạy vào can ngăn. Họ biết Steven là ai, có thân phận gì, tuyệt đối không dám đắc tội.
“Phó chủ tịch Dawson... tha mạng... Từ từ nói...”
Steven tung cước rất bạo, mỗi quyền hạ xuống đều muốn dồn Hạ Ưng vào chỗ chí mạng, trong khoảnh khắc đã biến hắn người không ra người nằm sấp dưới sàn thở hổn hển.
Sợ xảy ra án mạng, hai người ngoài cửa rốt cuộc cũng chạy vào can ngăn.
Steven ngừng tay, liền quay sang quan sát Dĩ Ninh đang nằm thiếp đi trên chiếc giường... đến lúc này anh mới có thể ngầm xác định, cô chỉ là người bị hại. Trong lòng như có kim đâm, đau đớn vô cùng.
Tay anh khẽ khàng đặt lên gò má mềm mại của cô, tâm tư dao động... nếu như anh không quay lại kịp lúc, chỉ e cô bị tên thối tha kia dày xéo.
Dám động vào người con gái của anh? Thật khốn kiếp!
Chuông điện thoại trong túi áo vest reo lên, Steven nhất thời sực nhớ đến, anh còn có cuộc hẹn xã giao vô cùng quan trọng.
Anh mở máy, nghe Jay bên kia đầu dây thúc giục. Steven lưu luyến nhìn Dĩ Ninh trên giường, sau đó không thể không quay lưng rời đi, chỉ kịp để lại ánh mắt ám hiệu cho nhân viên khách sạn xem chừng.
Lúc ra đến bên ngoài, cũng rất ngoài dự liệu chạm mặt với Tô Hoàng Phong.
Cả hai khựng lại nhìn nhau mất hai giây, sau đó thì mỗi người một hướng. Tô Hoàng Phong cũng không hề muốn nói lời dây dưa, tức tốc lao vào trong căn phòng vừa rồi.
Sau lưng Steven vang lên tiếng gọi ‘Dĩ Ninh’ hết sức bàng hoàng của Tô Hoàng Phong. Steven thì vẫn duy trì bước chân thật nhanh của mình, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như không hề bận tâm đến loạt chuyện vừa xảy ra.
Nhưng anh ghen. Cồn cào và khó chịu.
***
Updated 84 Episodes
Comments