Chương 3: Nhận thiệp cưới của tiểu trà xanh

Vân Khả cầm ly rượu nho trên tay thưởng thức mà không hề biết rằng có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn mình chăm chú, giống như một chú báo đen đang săn mồi.

Cô và Diêu Hàm chẳng ai nói với ai câu nào, vì họ biết mỗi người đều cần khoảng thời gian riêng tư để nghĩ về những kế hoạch sau này cho bản thân. Được làm việc ở Hoắc thị là một cơ hội vô cùng lớn để hai người có một cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn. Cứ nghĩ đến bản thân là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phải chịu thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác, sống trong cô nhi viện thì càng uất ức, vì lúc nhỏ cô là một cô bé yếu ớt, gầy gò nên không được các cô nhi quan tâm, bạn bè cũng vì vậy mà xa lánh, trêu chọc. Nhưng không vì vậy mà cô chùn bước, cô sẽ nắm bắt lấy công việc này để thay đổi cuộc đời mình. Vì chỉ có bản thân mình mới cứu rỗi được mình mà thôi.

Cánh cửa của quán tiếp tục được mở ra, từng lượt khách bước vào ngày càng nhiều. Có một cô gái trông có vẻ như thiên kim tiểu thư của một nhà tài phiệt nào đó, dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta đi vào quán cùng với bạn mình cùng đi về hướng của Vân Khả và Diêu Hàm.

"Không ngờ cũng gặp được cậu ở đây nhỉ, Vân Khả?" Cô ta đứng chắn trước mặt Vân Khả, ánh mắt hàm chứa sự khinh thường và ghen ghét. Câu hỏi có vẻ bình thường nhưng Vân Khả và Diêu Hàm đủ nhận biết được sự chua ngoa trong đó.

Vân Khả vẫn nhâm nhi ly rượu yêu thích của mình, mắt khẽ liếc nhìn cô bạn cũ một cái rồi không buồn để ý tiếp tục việc của mình.

"Tôi tưởng được vài năm rồi cậu sẽ thay đổi, không ngờ vẫn giữ trên mình bộ dạng khó ưa như vậy."

Nói xong rồi cô ta đánh mắt sang nhìn Diêu Hàm, giả bộ thiện lành.

"Cả Diêu Hàm cũng ở đây nữa sao, hay là cậu ngồi uống với tớ một ly được không?"

Diêu Hàm không chịu nổi tính cách giả nhân giả nghĩa của cô ta nên muốn trêu chọc cô ta một chút.

"Được."

Diêu Hàm chủ động gọi một ly rượu chanh cho Tô Mộng. Cô ta nhìn Diêu Hàm có vẻ kinh ngạc, từ trước đến giờ không phải họ luôn ghét mình sao? Bây giờ lại như vậy?

"Cảm ơn"

Uống xong một ngụm, Tô Mộng đưa mắt lên nhìn vào Diêu Hàm.

"Diêu Hàm, dạo gần đây cậu thế nào rồi, có bạn trai rồi chứ?" Vừa nói, Tô Mộng cũng không quên tặng Diêu Hàm một nụ cười mỉm *giả trân*

Chưa kịp để Diêu Hàm nói một lời nào, Tô Mộng tiếp tục vui vẻ nói.

"Tớ và Khải Miên vẫn tốt lắm, chúng tớ còn dự định tháng sau sẽ kết hôn. Hai cậu nhớ đến nhé?" Ánh mắt Tô Mộng không giấu nổi sự mỉa mai và giễu cợt mà hướng về phía Vân Khả.

Vân Khả vẫn ngồi nhâm nhi ly rượu nho yêu thích, cô làm như không quan tâm đến tất cả những gì Tô Mộng nói. Nhưng tai cô lại nghe hết tất cả những hàm ý trong câu nói của Tô Mộng.

Khải Miên vốn dĩ đã từng là bạn trai của cô, hai người họ từng thân thiết với nhau. Khải Miên còn nói khi nào cô tốt nghiệp sẽ cùng cô kết hôn. Cô cứ nghĩ mọi chuyện rồi sẽ như anh nói, họ sẽ cùng nắm tay nhau trong đám cưới, rồi trong tương lai sẽ có những đứa trẻ đáng yêu. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình vô cùng may mắn khi mình chia tay với anh. Ngay hôm cô tốt nghiệp đại học, anh nói anh bị ốm nặng nên không thể đến chúc mừng cho cô được, cô tin lời anh nói nên vô cùng lo lắng và muốn trở về nhanh nhất có thể để chăm sóc cho anh. Chỉ là khi bước vào trong nhà, cô thấy một đôi giày cao gót của nữ nằm lăn lóc cùng với đôi giày của anh. Khi lên phòng ngủ của anh mới phát hiện anh đang làm chuyện đó với một cô gái khác. Mà cô gái đó lại là Tô Mộng. Cô không thể chịu đựng được cảm giác bị phản bội nên ngay lập tức chia tay với anh.

Đúng là đôi cẩu nam nữ, đều chó má như nhau.

Tô Mộng vẫn kiên trì ngồi cùng hai người họ, cô ta không ngừng rêu rao rằng mình và Khải Miên sắp kết hôn.

"Vân Khả, cậu cũng đến nhé?" Cô ta không ngừng dùng giọng nói ngọt ngấy đó để thuyết phục cô.

Lúc này Vân Khả mới chịu xoay mặt qua nhìn vào Tô Mộng.

"Được thôi, nhưng cậu không có thiệp cưới cho tôi sao?" Giọng điệu của cô khiến người khác nghe thấy vô cùng lạnh gáy.

Tô Mộng cười cười, tay lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp cưới trắng tinh khôi đưa cho Vân Khả.

"À, quên mất, cả Diêu Hàm nữa nhé." Tay cô ta đưa một tấm thiệp nữa cho Diêu Hàm

Đưa đồ xong cô ta liền quay gót đi đến một bàn rượu khác với bạn.

"Vân Khả, cậu định đi thật sao?" Diêu Hàm lại không nghĩ là Vân Khả muốn đi, không phải cô ghét nhất bộ mặt của đôi tra nam tiện nữ đó hay sao?

"Ừ." Cô vừa đáp lại cô bạn của mình, vừa vân vê tấm thiệp.

"Không phải chứ, đi chỉ tổ làm bẩn mắt cậu thôi, Khả Khả, cậu nói gì đi chứ!" Diêu Hàm vô cùng cả kinh với câu trả lời của cô. Dù sao Khả Khả cũng là bị người ta phản bội, nếu là tiểu tam đi đến đám cưới của người ta thì thôi đi. Đằng này cô là chính thất bị cướp bồ , thì đến để làm cái gì!? Chúc phúc hả!?

"Tớ đến đó là để xem hạnh phúc của họ như thế nào mà thôi." Cô vừa nói vừa khẽ cười khẩy, cái cười đó rất mờ nhạt, chỉ có ai nhìn kĩ mới có thể thấy.

"Roẹt!!"

Hành động này của cô khiến cho Diêu Hàm phía đối diện kinh ngạc cực độ. Từng mảnh giấy trắng tinh rơi vãi nát vụn xuống đất, trông không còn ra bộ dạng đẹp dẽ như ban đầu.

"Làm gì có chuyện tớ đến đó để chúc phúc, đúng không?"

Ánh mắt của cô nhìn Diêu Hàm, miệng nở một nụ cười thật tươi khiến cho Diêu Hàm cũng ngứa ngáy mà thốt cười.

"Ha ha.."

 

Ánh đèn nhấp nháy của BarClub cứ liên tục chiếu vào khuôn mặt không góc chết của Hoắc Phong, tư thái của hắn bây giờ phải nói là vô cùng quyến rũ. Hắn chỉ mặc một chiếc quần tây đen cùng với một chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng lại toát lên được phong thái cao lãnh cùng với bộ dạng hút hồn của hắn lúc này. Hai cánh tay áo sơ mi được xắn lên tùy ý để lộ bắp tay lớn rắn chắc, đôi chân dài lực lưỡng được bao bọc bởi lớp quần tây đắt tiền. Đôi môi bạc lạnh khẽ mở thưởng thức chất lỏng đỏ sóng sánh. Đôi mắt hắn vô cùng đẹp, rất phong tình và lạnh lẽo, nhưng lúc này đôi mắt ấy lại toát lên một vẻ quyến rũ chết người, như thể ai nhìn vào đó sẽ thực sự bị cuốn vào.

Con ngươi đen như của loài báo đang chăm chú quan sát từng hành động của cô gái nọ.

Hành động xé đi thiệp cưới của cô khiến Hoắc Phong hắn thấy vô cùng thích thú. Dù không biết họ nói gì nhưng hắn biết chắc mâu thuẫn giữa họ không nhỏ. Đặc biệt nụ cười khẩy của cô khiến cô vô cùng xinh đẹp. Hắn lấy điện thoại chụp cô gái kia sau đó gửi cho trợ lí.

"Điều tra thông tin của cô gái này cho tôi, trước mười giờ đêm."

Dặn dò xong, hắn cầm lấy chiếc vest đen của mình sau đó rời đi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play