Lý Phương Hàn suy tính một hồi, sau đó tới tìm Tiểu Thiên.
"Này…" Nghe thấy tiếng gọi của anh, Trần Tiểu Thiên khó khăn ngẩng đầu lên, chiếc bút trong tay dừng lại trên trang giấy, bức vẽ dở dang chưa hoàn thiện.
Lý Phương Hàn nhìn cô, cười tươi rói: "Tôi muốn học thể dục với cậu…"
…
Giữa sân trường rộng lớn, hai bóng người bị ánh sáng mặt trời kéo dài ra, rơi trên mặt đất.
Trần Tiểu Thiên cùng Lý Phương Hàn làm động tác khởi động, ánh mắt ai nấy đều ẩn giấu một tia sáng của sự phấn khích tột độ.
Mặc dù chỉ là một buổi học thể dục như bao buổi học thể dục khác, vẫn là cái ánh nắng gay gắt chói chang như mọi ngày, nhưng các bạn học xung quanh cảm thấy nơi này không phải sân trường mà là sân đấu.
Hu hu! Bọn họ muốn gửi tín hiệu cầu cứu SOS đến vũ trụ xa xăm kia!
Trái đất thân thương của bọn họ sắp bị người ngoài hành tinh xâm chiếm mất rồi!
Hai cái người đang chăm chỉ vận động kia chắc chắn không phải hai đứa nhóc lười vận động trong lớp bọn họ!
Bọn họ muốn báo cảnh sát! Có kẻ nặc danh!
Mặc cho các bạn học kêu gào thảm thiết dưới đáy lòng, Lý Phương Hàn và Trần Tiểu Thiên vẫn ung dung khởi động, chuẩn bị bắt đầu thi đấu.
Các bạn học sinh bu lại, chăm chú nhìn Trần Tiểu Thiên và Lý Phương Hàn.
Bọn họ không biết từ khi nào mà một buổi tập xà bình thường lại trở thành một cuộc đâu giữa hai kẻ lười vận động.
Nhưng quản nó làm gì? Bọn họ thích xem thi đấu!
Học hành căng thẳng mệt mỏi cũng cần chút giải trí, đúng chứ?
Vì vậy, các bạn học không thèm tìm hiểu lý do của cuộc đấu này nữa, chăm chỉ reo hò và cổ vũ cho hai vận động viên.
Trước khi thi đấu, Lý Phương Hàn liếc mắt sang chỗ đối thủ của mình.
Anh muốn nhắc nhở Trần Tiểu Thiên nên bỏ cuộc sớm, tránh cho lát nữa mất mặt.
Nhưng Trần Tiểu Thiên lại không nhìn thấy ý tốt của Lý Phương Hàn, trừng đối đầu với ánh mắt của anh, cười khẩy một cái.
Lý Phương Hàn bị nụ cười này làm cho đơ người.
Con nhỏ này... khiêu khích anh đấy à?
Nó lấy đâu ra tự tin để khiêu khích anh thế?
Tức chết anh mất!
Đã vậy anh sẽ cho nó biết cái giá phải trả khi khiêu khích anh!
Trong mắt Lý Phương Hàn lúc này đang cháy lên ngọn lửa của lòng hiếu chiến.
Theo tiếng còi hiệu của thầy giáo, Lý Phương Hàn và Trần Tiểu Thiên cùng dùng sức đu lên chiếc xà ngang.
Lý Phương Hàn đã chắc mẩm rằng mình sẽ thắng nhưng mà… sự thật có hơi phũ phàng.
Ủa sao không đu lên được thế này?
Lý Phương Hàn phát hiện ra mình không thể dùng lực đu lên chiếc xà ngang phía trên.
Anh loay hoay tìm kiếm phương pháp trong vô vọng. Rốt cuộc là sai ở đâu? Tại sao anh không thể đu lên giống như các bạn khác?
Rõ ràng anh làm theo đúng cách thầy dạy mà!?
Lý Phương Hàn nghe được tiếng chế giễu của bạn học. Anh giật mình, đứng yên bất động tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy âm thanh cười đùa đầy chế giễu này.
Cũng… không hẳn là lần đầu tiên.
Chỉ là… đây là lần đầu anh thấy người khác chế giễu anh..., đường đường là thủ khoa mà lại bị người ta chế giễu trước mặt thật là...
Trong lúc anh không để ý, Trần Tiểu Thiên đã bật lên thanh xà, đạp vào mặt anh.
Cô nhảy xuống, phủi tay vài cái, nói: "Nói thật nhé, tôi không cố ý đâu…"
Đứng một chút, cô lại tiếp: "Thật ra cũng có thể là có…"
Tiểu Thiên không quan tâm tới anh nữa, sải bước rời đi, chỉ để lại một câu duy nhất: "Thật xin lỗi cậu."
Có điều, lời xin lỗi này đậm mùi khinh thường.
Cú đạp trời giáng của Tiểu Thiên đã ban cho Lý Phương Hàn một đặc ân, một dấu ấn rồng thiêng mãi không thể xóa nhòa.
Mà thật ra, đó chỉ là một dấu giày thôi…
Đúng rồi, anh quên mất chuyện ngay ngày đầu tiên đi học, cậu ta đã cho anh một cú húc bay hồn vía.
Nghĩ tới chuyện này, tâm lý chả Lý Phương Hàn cân bằng chút ít.
Nhưng vẫn rất tức giận…
…
Trong nhà vệ sinh, vòi nước ở bồn rửa tay bị ai đó hành hạ, nước bị mở ở mức lớn nhất, âm thanh ào ào cứ như vậy vọng lại trong không gian tĩnh lặng.
Chính vòi nước lúc này đang thể hiện tâm trạng giận dữ của Lý Phương Hàn…
Đưa tay ra hứng nước, trực tiếp tát mạnh vào mặt, mạnh đến mức làm má anh hơi đỏ lên. Anh làm như vậy là để tẩy đi vết dấu ấn rồng thiêng, để tẩy đi vết nhục nhã trước cả lớp.
Nhưng đã trôi quá 15 phút, Lý Phương Hàn rửa cỡ nào cũng không quên được ký ức đáng chết đó!
Một đấng nam nhi lại để thua một cô gái nhỏ bé trước cả lớp?! Vết bẩn thì rõ là sạch nhưng vết ô uế thì rửa mãi chẳng trôi!
Càng nghĩ anh càng tát mạnh hơn. Nước văng tung tóe khắp sàn nhà, văng cả vào quần áo anh.
Nhưng anh không quan tâm, vẫn cứ tiếp tục công việc của mình.
Chu Mẫn Đức đằng sau khoanh tay dựa vào tường quan sát một hồi rồi chế nhạo: "Bỏ cuộc đi!"
Lý Phương Hàn đứng thẳng dậy, tức giận quát: "Cậu đang nói với tôi với tư cách bạn bè đấy à! Không động viên được câu nào sao?!"
"Không!" Ánh mắt của Chu Mẫn Đức rất chân thực, chân thực đến phát cáu!
Lý Phương Hàn bất lực, anh gào thét: "Bạn cậu bị vậy mà cậu không buồn à?!"
"Không!" Chu Mẫn Đức quay mặt đi, không thèm nhìn anh nữa
Cậu ta lười phản ứng với cậu bạn này luôn rồi!
Lý Phương Hàn tức giận thở phì phò, anh thật sự rất bất lực với người bạn này!
Cậu ta đúng là đồ tệ bạc, đồ vô tình, đồ vô nhân tính!!!
Tức giận được một lúc, Lý Phương Hàn đột nhiên liệu nghĩ ra một chuyện.
À nhớ ra rồi, Trần Tiểu Thiên có một điểm siêu yếu!!! Đó là…
…
Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, anh rón rén nấp ở sau cửa nhìn trộm Trần Tiểu Thiên.
Anh chăm chú nhìn kỹ từng hành động của cô, không dám bỏ sót bất kỳ điều gì.
Việc này tạo sự chú ý cho mấy bạn học sinh đi ngang qua
Tên này bị gì vậy trời?
Lý Phương Hàn đang bận rộn quan sát Trần Tiểu Thiên nên không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Quan sát một lúc, anh nhận ra...
Trần Tiểu Thiên bị bệnh thiếu kỹ năng xã hội trầm trọng!
Nhìn thấy cả lớp ai ai cũng cười đùa vui vẻ trò chuyện, chỉ có Trần Tiểu Thiên cứ im ỉm vẽ tranh, Lý Phương Hàn cảm thấy rất lạ...
Cái cảm giác ấy nó kỳ quái lắm, anh không cách nào diễn tả được.
Nhưng... Đến tận bây giờ anh mới được ngắm trọn đường nét xinh đẹp của cô, quả là không sai, cô thật sự rất giống lời đồn.
Trần Tiểu Thiên là một bông hoa tuyết xinh đẹp, lại lạnh lùng, làm cho mấy đứa con trai trong lớp mê đắm nhưng không dám tới gần.
Tuy "chảnh cún" là từ rất hợp với cậu ta nhưng anh không ngờ cậu ta lại bị tẩy chay đến như vậy...
Thiếu kỹ năng giao tiếp xã hội thật sự rất rất đáng thương... Vì hình như anh thấy cả chính mình trong đó
Phải chăng anh nên đối xử với cậu ta tốt một chút?
Lý Phương Hàn giật mình thoát ra khỏi sự mê đắm, lắc đầu, tự tát cho chính mình vài cái để tỉnh táo lại.
Sao anh lại phải làm những điều này nhỉ?
Rốt cuộc cô gái kia có điều gì khiến một con người vô âu vô lo như anh phải toan tính đủ điều?
Thôi bỏ đi...
Lý Phương Hàn không nghĩ nữa, trở lại dáng vẻ lười biếng, xỏ tay vào túi quần bước vào bàn học.
Anh vừa đưa ra một quyết định... Anh sẽ không moi móc điểm yếu của cô nữa, như vậy không hay...
Anh sẽ đối đầu trực diện! Đúng! Anh là một đấng nam nhân cơ mà!
Trần Tiểu Thiên thấy động tĩnh, dừng việc vẽ lại, ngước đầu lên nhìn.
Lúc trông thấy anh đang đứng ngay mép bàn, ánh mắt lười biếng, vẻ ngoài đẹp trai, Trần Tiểu Thiên nhịn không nổi, lên tiếng hỏi đểu: "Sao rồi? Dấu giày của tôi chắc đẹp lắm nhỉ? Mới ở trên mặt cậu vài phút đã phải trôi đi, đáng tiếc quá, nó hợp với cậu vậy mà..."
Cái ánh mắt kiêu ngạo này...
Nếu cô không phải là con gái chắc đã không còn lối về từ lâu rồi...
"Ừ, đẹp lắm cơ!" Lý Phương Hàn nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.
"Nếu cậu đã khen, vậy mấy hôm nữa, tôi sẽ vẽ lại khoảnh khắc lúc đấy rồi tặng cho cậu nhé?" Trần Tiểu Thiên bỏ qua sự gầm gừ trong mắt anh, tiếp tục trêu ghẹo anh.
"Cảm ơn quá cơ." Ai thèm lấy bức tranh đó chứ!
"Không có gì đâu." Trần Tiểu Thiên đáp lại một câu, cúi đầu tiếp tục vẽ.
Trong đầu cô nhủ thầm...Không lấy thì để cô treo lên hẳn nhà cậu ta luôn!
Updated 34 Episodes
Comments