Hàn Việt Bân chìm trong làn nước, cơ thể anh lơ lửng như trên không trung, mặt nước bì bõm rung lắc, bọt khí từ trong miệng anh thoát ra liên tục. Đôi mắt từ từ khẽ nhắm lại.
......................
-'' Này....... Sao lại phải chịu đựng như vậy, sao phải đau khổ như vậy?... Có thể đổi thành kết cục khác hay không?.... Em muốn gặp anh.''
Tiếng hét của một cô gái vang lên trong màn đêm bên bờ biển tĩnh lặng.
Tiếng nói đó vô tình truyền vào tai anh. Lúc này Hàn Việt Bân còn chút tỉnh táo. Trái tim anh cảm giác có chút nóng lên. Trong lòng tự cười khẩy ( Mình đúng là điên rồi... Sắp chết đến nơi rồi mà còn hoang tưởng).
Nhưng anh vẫn nghe thấy giọng nói đó... lần này cùng tiếng nghèn nghẹt từ mũi.
-'' Em thực sự nhớ anh rồi... ''
Hàn Việt Bân trong làn nước từ từ mở mắt ra ( Đang khóc sao?). Nhưng rồi mọi âm thanh đều biến mất kể cả tiếng sóng... chỉ còn 1 khoảng không lặng thinh.
......................
" Này Lam Mộc Nguyệt... đủ rồi đấy.''
Dương Tuyết Nghi từ đằng sau đi tới đứng ngang với Mộc Nguyệt.
Lam Mộc Nguyệt thở mạnh, đôi mắt đỏ hoe vì mới khóc, mũi còn sụt sùi, gió biển mang hơi mặn thổi vào mặt cô. Dương Tuyết Nghi gõ nhẹ lên đầu cô.
-'' Cậu đấy... Sau này bớt đọc truyện đi... có ai nghiện truyện như cậu không?.... Vì 1 nhân vật trong truyện mà cậu cũng khóc thảm thương vậy được, tớ thật phục cậu.''
Mộc Nguyệt tự cười bản thân rồi thở dài 1 hơi, cúi xuống cầm lấy chiếc balo đặt trên bãi cát lên rồi phủi nhẹ, ánh mắt cô lưu luyến rời khỏi những con sóng dập dìu.
-'' Đi thôi, chúng ta phải đi họp lớp mà.''
Lam Mộc Nguyệt cùng Dương Tuyết Nghi đi tới buổi họp lớp. Đây là lần thứ 2 sau khi tốt nghiệp họ tụ tập.
Vì bạn bè trong lớp đều thích thoải mái nên họ chọn 1 quán ăn ven đường nhưng cũng rất nổi tiếng. Năm ngoái ở đây... năm nay cũng vậy.
Khi vừa bước vào, họ đã thu hút được tất cả ánh nhìn của mọi người. Nhìn thấy 2 hoa khôi, đám bạn đồng thanh ồ lên.
-'' Hai cậu tới muộn rồi... phạt 1 li.''
Dương Tuyết Nghi liếc nhìn Mộc Nguyệt một cái rồi cầm cả 2 chén rượu uống cạn.
Đám bạn nhìn Dương Tuyết Nghi tỏ vẻ hụt hẫng.
-'' Ài... Tuyết Nghi... cậu làm vậy là không được.''
Dương Tuyết Nghi cười cười, đặt 2 li trống rỗng lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống.
-'' Hazz... cậu ấy không uống được rượu.''
Vì bạn bè đã ngồi kín chỗ, nên Mộc Nguyệt và Tuyết Nghi đành ngồi 2 chỗ còn thừa lại.
Lam Mộc Nguyệt để chiếc túi xuống cạnh ghế rồi nhẹ nhàng vuốt 1 phần tóc về phía trước.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên trước mặt.
-'' Cậu tới rồi sao?.''
Lam Mộc Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt kiều diễm của cô nhìn về phía anh, trong lòng cô bất ngờ, nên mặt cũng ửng hồng.
-'' Lớp trưởng...''
Cậu ta mỉm cười ôn nhu nhìn cô, ánh mắt kia làm Lam Mộc Nguyệt có chút ngượng ngùng. Dương Tuyết Nghi bên cạnh nhìn sơ qua đã biết ý liền dụi tay vào vai Mộc Nguyệt rồi cúi xuống thỏ thẻ.
-'' Này... cậu vẫn ổn chứ? Muốn đổi chỗ với mình không?.''
Lam Mộc Nguyệt cười nhẹ.
-'' Không cần đâu.''
Đột nhiên 1 người bạn trong đám con gái cất giọng đùa giỡn.
-'' Mộc Nguyệt à, cậu vừa xinh đẹp lại tài giỏi... không phải nên gả cho lớp trưởng của chúng ta rồi hay sao?.''
Cả lớp chìm trong im lặng, tất cả đều đưa mắt ngóng chờ câu trả lời của Lam Mộc Nguyệt. Dương Tuyết Nghi thấy không khí căng thẳng nên cất lời giải vây cho Mộc Nguyệt.
-'' Này...các cậu đùa kiểu gì vậy... Lớp trưởng của chúng ta tài giỏi như vậy.... làm sao có thể để ý tới Mộc Nguyệt chứ?.''
Cô bạn kia lại nhanh nhảu đánh mắt ngay sang phía Châu Nam Phong.
-'' Lớp trưởng... vậy cậu đã có người yêu chưa?.''
Châu Nam Phong nhìn về phía Lam Mộc Nguyệt, cậu ta uống cạn li rượu rót sẵn trên bàn.
-'' Tớ....vẫn chưa.":
Khoảnh khắc đó Lam Mộc Nguyệt như dừng 1 nhịp tim. Cô và Châu Nam Phong quen nhau từ nhỏ, cùng lớn lên, từ khi học cấp 2 cô đã cảm nhận mơ hồ về mối quan hệ này nhưng không dám chắc chắn.
Cho tới năm lớp 11, sau khi thắng 1 trận bóng đá quan trọng, Châu Nam Phong cầm lấy 1 bó hoa tới cầu hôn cô ngay trước kí túc xá nữ... Vì sợ cậu ta bẽ mặt, nên trước mặt nhiều người Lam Mộc Nguyệt nhận lấy bó hoa.
Nhưng sau đó cô đã gặp riêng và trả lại. Bởi vì từ trước tới giờ cô chỉ xem cậu ta là bạn... không hơn không kém.
Quay về thực tại, Châu Nam Phong vẫn đưa ánh mắt ôn nhu nhìn về phía cô.
Cả đám bạn ồ lên vì lời tỏ tình gián tiếp của cậu ta. Còn Lam Mộc Nguyệt thì như muốn độn thổ, chỉ muốn biến mất thật nhanh khỏi chỗ này. Cô vẫn như vậy, chỉ là không muốn làm cậu ta bẽ mặt thôi.
Updated 66 Episodes
Comments
Châu Đào
Độc Sủng Tuyệt Sắc Tiểu Kiều Thê
2022-11-24
0