Ngay lúc đó trên TV trong quán ăn đưa tin về vụ việc con trai của Naga tên Hàn Việt Bân tự tử do trốn nợ.
Lam Mộc Nguyệt bật giác vô thức nhìn chằm chằm lên dòng tin tức đang chạy, trong lòng cô lẩm nhẩm( Hàn... Việt... Bân?? ... Trùng hợp vậy sao?)
Đôi mắt cô nhìn không chớp, đột nhiên đồng tử dao động, ánh mắt bắt đầu hiện lên những vệt nước long lanh, trong lòng cô cũng gợn lên 1 cảm xúc khó tả khi nghe về câu chuyện trên TV.
Lam Mộc Nguyệt vô thức cầm lấy li rượu rót sẵn trên bàn rồi uống hết 1 hơi trước sự trầm trồ của đám bạn.
-'' Rót cho mình li nữa.''
Tất nhiên là rất nhanh nhảu làm theo... vì họ chưa từng thấy Lam Mộc Nguyệt xinh đẹp kiều diễm say xỉn, còn Dương Tuyết Nghi lại nhìn rất lo lắng.
-'' Mộc Nguyệt, cậu sao vậy??....Thấy không khỏe ở đây sao?.''
Lam Mộc Nguyệt khẽ lắc đầu, nhưng hơi thở của cô đã bắt đầu bấn loạn.
Vài phút sau, tửu lượng của Lam Mộc Nguyệt vốn dĩ đã không tốt nên chỉ mới uống thêm vài li mặt cô đã đỏ ửng.
Cô loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài, Dương Tuyết Nghi bị chuốc say nên nằm bẹp trên bàn. Cả lớp cũng rất tạo điều kiện nên để Châu Nam Phong đi theo cô. Dù gì thì đám bạn luôn thấy cô và Châu Nam Phong là xứng đôi vừa lứa... bọn họ chỉ mong sớm ngày đươc ăn cỗ của 2 bạn trẻ.
Châu Nam Phong cầm lấy chiếc túi xách rồi chạy theo cô. Cậu ta không lại gần đỡ lấy cô mà chỉ lẳng lặng đi theo sau
Lam Mộc Nguyệt loạng choạng bước đi, đi được vài bước thì suýt ngã... may mà Châu Nam Phong kịp đỡ. Cậu ta lo lắng vội vàng hỏi han.
-'' Mộc Nguyệt, cậu không sao chứ?.''
Lam Mộc Nguyệt lim dim mắt nhìn Châu Nam Phong, đôi môi cô chép chép nhưng chẳng nói gì.
Nhìn cô như vậy, trong lòng cậu ta nhói lên, nhìn cô lúc này đôi lông mày của Châu Nam Phong vô thức cau lại.
-'' Cậu... vì không thích mình nên mới uống say sao?.''
Nhưng đáp lại câu hỏi đó cậu ta chỉ nhận lại được 1 cảnh sắc tuyệt đẹp đôi má của cô đỏ ửng lên, đôi mắt lim dim díp lại ngủ ngay trong vòng tay Châu Nam Phong.
Cậu ta nhìn cô không rời mắt, chỉ dám cử động nhẹ nhàng rồi bé cô lên.
-'' Lam Mộc Nguyệt,... làm thế nào thì cậu mới là của tôi?.''
Trán cậu ta chợt rơi xuống những giọt mồ hôi, tay run run từng hồi. Đối mặt với khuôn miệng căng mọng kia, Châu Nam Phong dù có cố kìm hãm bao nhiêu cũng không thể ngăn chặn khao khát trong người.
Mồ hôi càng thấm đẫm vầng trán, cậu ta nuốt nước bọt liên tục.... lúc này lí trí cậu ta chỉ muốn cướp lấy bờ môi căng mọng kia ...cuối cùng từ từ cúi xuống.
Nhưng đột nhiên tiếng gọi phát ra từ phía trước làm cậu ta dừng lại.
-'' Lam Mộc Nguyệt.''
Một người đàn ông toàn thân ướt sũng, mái tóc ướt phủ xuống vầng trán gọi cô bằng chất giọng ấm áp.
Châu Nam Phong giật mình ngẩng mặt lên thì gặp ngay ánh mắt lạnh băng đang ghim lên mặt mình.
Người đàn ông tiến lại, dùng chiếc áo măng -tô phủ lên người Lam Mộc Nguyệt rồi nhanh tay bế cô rời khỏi vòng tay của Châu Nam Phong.
Lam Mộc Nguyệt ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh, nghe thấy tiếng động thì mơ màng mở mắt rồi thuận thế dụi đầu vào lồng ngực đang sũng nước của anh mà ngủ ngon lành.
Châu Nam Phong tức giận đứng phắt dậy, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông.
-'' Anh là ai?.''
Khuôn mặt người đàn ông bị hành động đáng yêu của cô ôm trọn khuôn mặt đã đỡ hung hăng hơn, anh cố gắng cử động nhẹ hết mức để không khiến cô tỉnh giấc.
-'' Cảm ơn anh đã chăm sóc Mộc Mộc, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, anh cũng nên về đi.''
Châu Nam Phong nổi cơn thịnh nộ, cảm giác bị cướp đi người mình yêu khó chịu lắm chứ. Cậu ta gằm giọng.
-'' Nói đi...anh là ai?...Có tư cách gì mà...''
Chưa để Châu Nam Phong nói dứt câu, anh đã cất lời.
-'' Tôi là chồng của cô ấy.''
Châu Nam Phong càng tức giận, cậu ta cười khinh, hai tay siết chặt.
-'' Mộc Nguyệt chưa từng nói là có chồng... anh đừng hòng lừa tôi.''
Người đàn ông vẫn bình thản.
-'' Cậu tin hay không thì tùy.''
Nói xong anh bế cô quay lưng rời đi.
Updated 66 Episodes
Comments