Cố Thanh Hi ngẩn người một lúc mới phản ứng được lại cái ôm mãnh liệt của Hạ Nhiên.
"Ê, sao nhìn mặt mày như con chó mặt xệ nhà tao vậy?"
Cố Thanh Hi: "..."
"Đúng là cái mỏ hỗn, thở ra câu nào là thúi hoắc câu nấy."
Nói thì nói, chứ thật lòng thì Cố Thanh Hi chẳng nỡ quát cho Hạ Nhiên một trận.
"Vào đi."
Bước vào bên trong, Hạ Nhiên hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ khác, dáo dác không ngừng. Cố Thanh Hi vỗ cái bộp lên gáy cô nàng, theo phản xạ cô nàng liền kêu oai oái.
"Đừng có nhìn lung tung."
Trước đây thì muốn nhìn thế nào cũng được, những ngôi nhà này sắp nằm khỏi khối tài sản của cô rồi, nên để Hạ Nhiên nhìn nhiều quá có khi nó lại không hay.
Hạ Nhiên bĩu môi, dỗi hờn nhìn cô: "..."
"Tao tới nhà mày chơi đâu phải là ngày một ngày hai đâu mà mày lại rào trước chắn sau thế?"
"Với lại... tao chỉ nhìn thôi, chứ mày cũng biết rồi, với cái nết của tao thì có thể nhìn ra được gì đâu."
Thứ duy nhất Hạ Nhiên có thể nhìn ra ấy là chỗ nào cũng toàn trắng với đen, vô vị cực.
Đây có phải là căn nhà của một đôi vợ chồng đâu? Nó trông giống một căn biệt thự nằm ở khu biệt lập có chủ nhân là một người thường xuyên bận rộn vì công việc thì đúng hơn.
Cố Thanh Hi hiểu: "Nhưng mà vẫn phải sửa đi. Đừng chú trọng vào bối cảnh quá, sau này đi đâu cũng phải nhìn vào người nữa."
Hạ Nhiên cười gượng gạo: "Tao bị chứng mù mặt nhẹ, nên nhìn ai cũng thấy như nhau."
"Chị tao bảo ngắm cảnh đẹp hơn ngắm người, tao thấy chị ấy nói đúng thật nên tao cũng thích ngắm cảnh hơn ngắm người."
Cố Thanh Hi muốn mở miệng thì Hạ Nhiên lại tiếp: "Thôi được rồi, sau này không nhìn nữa là được. Tao chỉ nhìn mỗi mày thôi."
Khái niệm "con người" được Hạ Nhiên gói gọn trong một mình Cố Thanh Hi.
Để biểu đạt tâm ý trong lời nói vớ va vớ vẩn của mình, Hạ Nhiên còn sà vào lòng Cố Thanh Hi, khoác tay cô rồi còn ngả đầu lên vai cô. Trông kìa, cứ như Hạ Nhiên là người vợ nhỏ của cô ấy.
Cố Thanh Hi khẽ cười, tiện tay xoa đầu Hạ Nhiên.
"Mày tới đúng lúc thật, sắp giờ cơm đấy. Hôm nay ở lại ăn chung với tao đi."
Hạ Nhiên nghe đến đây lại dáo dác ngó trước ngó sau, buộc miệng hỏi: "Thế... tao phải ăn cơm với mày, và pho tượng đá kia à?"
Pho tượng đá trong miệng Hạ Nhiên chính là Phó Cảnh Thần.
Thật ra không riêng gì Cố Thanh Hi, Phó Cảnh Thần cũng đối đãi với Hạ Nhiên rất lạnh nhạt, hoàn toàn xem cô nàng thành không khí. May mắn là chỉ dừng lại ở mức lạnh nhạt, nếu thật sự mà anh có ý định xúc phạm gì Hạ Nhiên hay tới những người bạn mà cô yêu quý, thì có khi cô sẽ không hiểu chuyện như anh hằng mong muốn.
Song chung quy lại, thái độ cư xử này của anh đối với những người xung quanh cô vẫn ít nhiều có chút ảnh hưởng.
Điển hình là đối với Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên mang bóng ma tâm lý rất lớn với Phó Cảnh Thần.
Thêm một chuyện li kì nữa mà Cố Thành Hi phát hiện được, đó là trước đây nhận thức của Hạ Nhiên vẫn rất bình thường. Nhưng sau vài tháng tiếp xúc với Phó Cảnh Thần, cô đột nhiên rất sợ người lạ, lại còn trở nên mù mặt một cách khó hiểu.
Cô dịu dàng xoa xoa đầu Hạ Nhiên:
"Ngoan, hôm nay mày thích ăn gì tao nấu. Chỉ có hai đứa mình thôi, Cảnh Thần anh ấy tăng ca, có lẽ không về được."
Hạ Nhiên đột nhiên kích động, tay đập mạnh xuống bàn.
Cố Thanh Hi: "..."
"Ơ, thế thì tối nay mày có muốn đi qua bar với tao không? Tao là tao chờ ngày này lâu lắm rồi đấy!"
Cố Thanh Hi: "..."
"Lúc nào tao đến nhà tụi mày, cũng vừa vặn là đến giờ ăn cơm, xui thêm nữa là vừa vặn đến giờ có Phó Cảnh Thần ở nhà. Mày là người có chồng rồi, mà trước mặt chồng mày tao lại rủ mày đi bar bay nhảy thì cũng ngộ lắm chứ đúng không?"
Hạ Nhiên là một cô gái nhỏ với tâm hồn ngây thơ bay bổng, bây giờ tuy đã hai mươi sáu rồi mà vẫn cứ ngây thơ như thuở còn xuân thì. Cố Thanh Hi dùng đầu ngón nhân cũng đoán được nguyên nhân tại sao lại như thế: sự nuông chiều vô bờ bến của gia đình đối với cô.
Mà cũng phải công nhận, được cả Hạ gia nuông chiều tới mức đấy mà cô vẫn cứ ngây thơ và thiên lương như thế, thì quả thực rất hiếm lạ.
Thứ gì Hạ Nhiên cũng rất tốt, duy chỉ có cái tính lúc nào nói chuyện với người ta mắt cũng láo liên và thích rủ người ta chìm đắm vào những cuộc vui vô tận không hồi kết thì cần phải khắc phục nhiều.
Với cả... cô nàng ruột để ngoài da quá.
Thanh Hi phì cười.
"Chắc là không được..."
Hạ Nhiên không mấy lạ lẫm với câu trả lời này.
Chỉ là khi cô nàng vừa chuẩn bị buồn bã cho Thanh Hi đau lòng một trận thì Thanh Hi lại bảo.
"Ừm... mấy năm này tao lấy chồng, tao không dành nhiều thời gian với mày được, có gì cho tao xin lỗi."
Hạ Nhiên cười cười, ra dáng trưởng bối vươn tay xoa xoa đầu cô.
"Ta tha thứ cho con."
Cố Thanh Hi: "..."
"Nói chứ tao hiểu mà. Mày đã không muốn đi thì tao cũng không ép được, huống hồ mày cũng rõ yêu cầu của tao trẻ con quá còn gì."
"Mày không cần phải xét nét như vậy." Thanh Hi lắc đầu, chua chát cười. "Trẻ con hay không không quan trọng, quan trọng là tao hình như đã bỏ lỡ nhiều thời gian với mày rồi."
Hạ Nhiên chớp chớp mắt: "Hoá ra mày cũng còn nhận thức được chuyện đó à?"
"Ừ." Thanh Hi gật đầu. "Nên là có gì tối nay hai đứa mình lên đồ đi."
"Tao quyết định sẽ vứt Cảnh Thần sang một bên."
"Có người đẹp rồi, lòng tao tự dưng vui hẳn mày ạ." Thanh Hi ôm lấy eo nhỏ của Hạ Nhiên nhéo nhéo vài cái, chọc cho cô nàng cười lớn.
"Chồng với chả con, suốt ngày cứ tăng ca tăng ca. Thôi cho anh ấy ôm công việc của anh ấy mà ngủ luôn đi."
Hạ Nhiên lại khúc khích cười: "Chốt chốt chốt."
Cố Thanh Hi đột nhiên thấy bản thân hình như vui hơn một chút rồi thì phải...
Updated 21 Episodes
Comments
Scarlett™
Bạn này lạ lắm
2022-11-05
2
Tui nèeee
ngta đang buồn mà còn nói câu đó, nếu là tui thì tui chửi ho 1 trận r
2022-11-03
3