Nợ Em Một Hạnh Phúc

Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 1:

Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nhỏ ở miền Bắc, ở nơi này tập tục phong kiến còn rất nhiều, rõ ràng nhất chính là chuyện trọng nam khinh nữ. Bố tôi lại là con trưởng nên chuyện sinh con trai nối dõi tông đường là chuyện bắt buộc, nhưng bố và mẹ tôi lại chậm con, cả hai người cưới nhau cũng đã hơn sáu năm mà vẫn chưa có mụn con nào, thêm chuyện dòng họ và ông bà nội cứ hối thúc tạo nên áp lực cho hai người họ rất nhiều. Bố mẹ tôi phải đi chạy chữa nhiều nơi, bốc nhiều thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng.

Mãi đến một hôm có người họ hàng xa của tôi từ Đà Nẵng ra chơi, bác ấy nói có biết một ông thầy xem tướng rất giỏi, bác nói mẹ tôi hay là đi xem thầy thử, biết đâu chuyện mẹ tôi chậm con có thể liên quan đến một việc tâm linh nào đó. Mẹ tôi lúc đó nghĩ dù sao cũng đã thử hết mọi cách, mặc dù mẹ không tin chuyện bói toán cho lắm nhưng vẫn đồng ý đi thử với hi vọng sẽ tìm ra được nguyên nhân.

Mẹ tôi nghe lời bác, hai người bắt xe vào lại Đà Nẵng rồi sắm sửa một mâm hoa quả và đồ cúng, sau đó hai người mang đồ đến nhà ông thầy mà bác tôi giới thiệu. Mẹ tôi kể lại lúc vừa bước vào cửa ông thầy đã nói với mẹ tôi "Kiếp trước nữ phá thai nhiều lần, khiến cho âm khí của thai nhi tích tụ không tan, kiếp này nữ muốn có con thì sẽ vô cùng khó."

Mẹ tôi lúc đó nghe như sét đánh ngang tai, bà đứng bất động, bác tôi phải gọi vài lần bà mới tỉnh hồn. Nhìn thấy mẹ tôi bị đả kích nên bác tôi đành phải lên lên tiếng hỏi "Dạ thầy có cách nào giúp đỡ em con với không? Em con nó rất đau khổ chuyện không thể có con được, chúng con sẽ thành tâm hậu tạ thầy ạ."

Ông thầy nhìn mẹ tôi một hồi lâu, sau đó đi vào nhà trong lấy ra một sợ chỉ đỏ, ông ta thắt vài vòng sau đó đứng trước bàn thờ khấn gì đó. Qua một lúc sau ông ta lại đeo sợ chỉ đó lên tay mẹ tôi, rồi dặn "Bây giờ nữ đeo sợi dây này để những thai khí kiếp trước tản đi bớt, sau đó trở về tìm và nhận nuôi một đứa bé đi. Nhưng nhớ là phải tìm đứa bé còn trong bụng mẹ chưa được sinh ra, sau khi đứa bé sinh ra thì mang về nuôi và xem như con ruột của mình, như vậy thì nữ mới có thể mang thai được."

Bác tôi và mẹ nhìn nhau, xin con nuôi thì rất dễ ở trại mồ côi có rất nhiều, nhưng tìm đâu ra một đứa bé còn trong bụng mẹ đây, nếu đã còn có mẹ thì sao người ta có thể giao con mình mới sinh cho người khác nhận nuôi được. Ông thầy sau khi dặn dò như vậy thì không nói gì nữa, ông ta cũng không lấy tiền mà chỉ nhận lễ vật mẹ và bác mang tới.

Trở về mẹ nói chuyện này cho bố và ông bà nội nghe, vừa nghe đến đó bà nội liền nói ở xóm dưới có một cô gái mồ côi từ nhỏ, sau này không hiểu vì sao lại qua lại với một người đàn ông đã có gia đình từ trên huyện xuống, khi chơi chán ông ra liền bỏ đi cũng mặc kệ chuyện cô gái ấy đã mang thai. Mọi người trong xóm bàn ra nói vào, lời đồn đại lan đến cả xóm tôi, cô ấy mồ côi từ nhỏ nên không có gia đình để nương tựa, mọi người xung quanh ai nấy đều khinh thường và xa lánh cô. Mọi người đều nói cô là *** phụ lăng loạn với chồng người khác đến nỗi mang thai, bây giờ đứa bé trong bụng đến bố mình cũng không thèm nhận, vì vậy cũng không có một ai chịu đứng ra giúp đỡ cô ấy, cô gái nhỏ bình thường còn chưa lo cho mình được bao nhiêu, bây giờ lại có con nên hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Bà nội nói hiện tại cũng chỉ có đứa bé trong bụng cô ấy mới đạt yêu cầu và dễ dàng xin được.

Vì vậy bà nội dẫn bố mẹ tôi đến nhà cô ấy xin con, điều kiện là sẽ nuôi và chăm sóc đến khi cô ấy sinh đứa bé ra, cô ấy cũng không cần lo cái ăn cái mặc, nhưng khi đứa bé được sinh ra, mẹ của tôi sẽ nhận nuôi. Còn về cô ấy sẽ nhận được một số tiền, sau đó thì rời khỏi nơi này không được nhận lại con nữa. Cô gái nghe xong thì cả kinh, nhưng bởi vì không còn cách nào khác, cô ấy quả thật không thể lo cho bản thân mình lúc này, vì vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận lời đề nghị của bà nội và bố mẹ tôi.

Thật sự đúng với lời ông thầy đã nói, mẹ tôi sau khi nhận nuôi đứa bé xong, chưa đầy hai tháng sau mẹ tôi đã phát hiện ra mình mang thai. Cả dòng họ và bố tôi đều rất vui mừng, phải nói là vượt qua muôn vàn khó khăn, chạy chữa nhiều nơi, đến cuối cùng may mắn cũng đã tìm thấy mẹ tôi.

Mẹ tôi mang thai lần đó được dự đoán là con trai, cũng chính là tôi, cả họ hàng hai bên ai nấy đều rất vui mừng và trông chờ vào sự ra đời của tôi, vì vậy tôi đã là một cậu ấm chính hiệu kể từ khi còn trong bụng mẹ. Đứa bé hơn tôi hai tháng được nhận nuôi kia lại là một bé gái, dưới sự thăm hỏi và chăm sóc của gia đình tôi, cả người mẹ và đứa bé kia đều rất khỏe mạnh. Chẳng bù với mẹ tôi, tôi trong bụng mẹ lúc đó vô cùng yếu, mẹ lại ốm nghén nặng, mọi người ai cũng nói do tôi là “con cầu con khẩn” nên sẽ rất khó khăn.

Mẹ tôi mang thai đến tháng thứ bảy thì đã không chịu đựng nổi, lần đó mẹ cùng bố tôi vừa ăn cổ ở nhà ngoại về thì bị động thai, mọi người hoảng hốt liền đưa mẹ tôi vào bệnh viện. Bởi vì sinh non nên từ nhỏ sức khỏe tôi rất yếu, vừa mới sinh tôi đã bị đưa vào hấp điện, trên người lúc đó cắm đầy dây kim tiêm, mẹ tôi ngày nào cũng đứng ngoài cửa phòng bệnh dùng nước mắt rửa mặt. Mãi đến hai tháng sau, khi đứa bé gái mà bố mẹ tôi nhận nuôi được sinh ra lúc đó sức khỏe của tôi mới dần được tốt lên, ai cũng nói đứa bé đó chính là phúc tinh của tôi, vốn dĩ tôi sẽ gọi là chị, nhưng vì tôi được ra trước nên cuối cùng đứa bé đó trở thành em gái của tôi.

Vì tôi là con ruột, lại là cháu đích tôn nên từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều, lúc nào cũng được hưởng những thứ tốt nhất, khác với tôi, em gái tôi từ nhỏ đã bị mọi người xa lánh, những thứ em có được tôi đều đã sử dụng chán rồi bỏ ra, hoặc những thứ tôi không thích thì mới đưa cho em. Con bé từ nhỏ đã phải đối mặt với sự ghẻ lạnh của mọi người, đến cả bố mẹ tôi cũng chỉ xem con bé như con đỡ đầu, từ ngày sức khỏe của tôi tốt hẳn lên thì tình cảm họ đối với em gái tôi ngày càng nhạt đi. Có lần tôi còn nghe hàng xóm xung quanh bàn tán nói em tôi chỉ là con nuôi của bố mẹ, mẹ ruột của con bé vì *** loạn với người có gia đình nên mới sinh ra em. Từ nhỏ đã được cưng chiều nên tính cách của tôi vô cùng hống hách và ngang ngược, tôi lúc nào cũng tự cao tự đại, tôi nhớ lần đó sau khi nghe lời mấy người hàng xóm nói, lúc tôi trở về liền đem chuyện này ra cười nhạo em. Lời nói vô tư của một đứa trẻ năm tuổi nói ra không hề có kiểm soát, tôi nhớ lúc em nghe xong chỉ ngước mắt nhìn tôi, em rất bình tĩnh không hề khóc không hề nháo cũng không mách lại bố mẹ tôi, em chỉ im lặng nhìn tôi, ánh mắt em trong veo và bình tĩnh, không hiểu sao lúc nhìn vào ánh mắt ấy tôi lại cảm thấy vô cùng chột dạ.

Năm tôi vào lớp một em cũng cùng đi học với tôi, lúc đó khuôn mặt em rất hào hứng, ban đầu tôi còn quạo quọ rồi gào khóc nhõng khẽo với bố mẹ vì không muốn đến trường, nhưng khi thấy dáng vẻ vui vẻ và mong chờ của em tự nhiên tôi lại cảm thấy việc đi học không hề chán ghét chút nào.

Nhà tôi rất khác với những nhà khác, gia đình khác lúc nào cũng nghe họ dạy con lớn của mình phải biết chăm sóc và yêu thương các em nhỏ, nhà của tôi thì ngược lại, từ nhỏ tôi đã luôn luôn nghe câu “Mày phải chăm sóc và nhường nhịn anh hai của mày” từ miệng của bố mẹ nói với em gái tôi. Bố mẹ chưa bao giờ gọi tôi là “mày” nhưng lúc nào cũng gọi em tôi như vậy, một từ ngữ vô cùng xa cách và không hề có chút yêu thương nào.

Em gái tôi rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết quan tâm và chăm sóc người khác, mỗi lần tôi đi tới đâu em đều đi theo phía sau. Mỗi lần tôi nghịch ngợm làm sai gì đó em đều đứng ra nhận lỗi về mình, mặc cho mẹ tôi đánh em rất nhiều em vẫn cắn răng chịu đựng. Lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, không hiểu sao tôi lại cảm thấy chán ghét khuôn mặt mỗi lần cắn môi chịu đựng đó của em. Lần nào em thay tôi chịu đòn xong tôi đều quát vào mặt em “Ai cần mày nhận lỗi thay tao.”

Những lúc như vậy em chỉ cười nói “Bởi vì anh là anh hai của em, mẹ dặn em phải bảo vệ anh hai.”

Tôi nghe xong câu đó cảm thấy tận sâu trong lòng mình như có một dòng nước lạ kỳ nào đó chảy qua, dù vậy tôi vẫn cố chấp nói “Ai cần mày bảo vệ, cút đi.” Nhưng sau lần đó tôi cũng trở nên hòa hoãn với em hơn.

Em và tôi cứ như vậy lớn lên cùng nhau, cùng nhau đến trường và cùng nhau học tập. Em gái tôi học rất giỏi, còn thành tích học tập của tôi lại rất tệ, lần nào kiểm tra hoặc thi học kỳ em đều thay tôi làm bài hoặc chỉ tôi đáp án tất cả các câu. Lần đó cũng do tôi cọc cằn lớn tiếng mà bị giáo viên phát hiện, tôi bị mời phụ huynh, cứ tưởng khi về nhà tôi sẽ bị bố mẹ mắng cho một trận, nhưng không ngờ người bị mắng không phải là tôi mà là em gái tôi. Mặc cho tôi đã giải thích là lỗi của tôi nhưng bố mẹ tôi vẫn không tin, họ mặc định tất cả lỗi đều là của em gái tôi, họ còn tỏ thái độ không tốt khi biết thành tích học tập của em tôi tốt hơn tôi nữa. Lúc đó tôi thật sự không hiểu, vì sao cùng là con của bố mẹ, tôi lại là anh lớn, vì sao bố mẹ tôi có thể thiên vị rõ ràng như vậy? Tôi biết có thể do em tôi là con nuôi, nhưng thời gian qua lâu như vậy rồi, sống với nhau mỗi ngày thì ít nhiều gì cũng phải có tình cảm thân nhân chứ. Từ nhỏ em tôi đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều, dù cho em đã làm thật tốt mọi chuyện, giành được vô số giấy khen và danh hiệu học sinh xuất sắc, nhưng gia đình tôi chưa bao giờ công nhận.

Hot

Comments

Diem Dang

Diem Dang

Mẹ nam chính nghiệp từ kiếp trước mang sang ko biết hối cải giờ lại tiếp tục tạo nghiệp

2023-07-27

1

Loan Pham

Loan Pham

Bởi khi cần người ta thì hứa hẹn đủ điều đến khi đạt mục đích rồi thì phủi bỏ trách nhiệm, tội cho nữ 9

2023-02-06

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play