" anh Thanh thật sự muốn cưới cô ta sao? em thật không muốn anh bước vào lễ đường cùng người đàn bà đó"
Mạnh Khả Thy nằm trong lồng ngực Ninh Thanh, đôi tay vuốt ve sườn ngực của hắn, muốn trêu chọc lửa tình của người đàn ông.
Nếu Ninh Thanh cưới Tố Lam thật, sau này cô ta nhiều lắm cũng chỉ có thể làm thiếp. Cô ta không thể chấp nhận mình thấp hèn chung chồng với người con gái đó.
Ninh Thanh cũng hết cách, ông bà Trương đã dặn dò anh ta " chúng tôi chỉ có một đứa con gái này, nếu anh làm không tốt thì đừng mơ có được cái gì từ tay Trương gia"
Mặc dù Ninh Thanh đã đóng kịch rất tốt, trở thành vị hôn phu yêu chiều người mình thương hoàn hảo, nhưng hắn vẫn có cảm giác ông bà Trương có nhiều chỗ không thích mình cho lắm.
Nếu lần này không tổ chức đám cưới, e là khó được lòng hai người đó.
" em cũng biết mà, anh cần sự hỗ trợ của Trương gia. Bảo bối ngoan, chỉ có thể để em thiệt thòi"
Ninh Thanh kéo tay Mạnh Khả Thy hôn nhẹ lên đó, cô ta nũng nịu buồn bã " ba mẹ em cũng là nhà họ Trương, họ sẽ hỗ trợ em hết mình"
Cái này sao giống nhau được, nhà chính tông lúc nào cũng mạnh hơn là chi nhỏ, nhà Mạnh Khả Thy tuy hùng mạnh nhưng so bì với nhà chính gốc Trương gia cũng kém hơn vài phần.
Ninh Thanh thở dài, sau ông bà Trương không thể yêu đứa cháu này nhiều hơn con nuôi một tí, như vậy hắn cũng không đau đầu ôm cùng lúc hai người.
" bảo bối ngoan, anh chỉ muốn lợi dụng cậu mợ em thôi. Người anh yêu thật lòng vẫn là em, địa vị của em sau này có thể thấp, nhưng ở trong lòng anh em mãi là duy nhất" Ninh Thanh xoay người đè Mạnh Khả Thy xuống thân, lửa tình hừng hực cháy khiến hắn không thể kiềm chế được.
về phương diện giường chiếu hắn vẫn thích Mạnh Khả Thy hơn.
Chí ít ngay bây giờ khi hắn nhấp nhô cô đã rên rỉ rất nhiệt tình.
....
Đám cưới nhiều người không mong muốn vẫn phải diễn ra. Nhà Thế gia kết hôn bốn Địa Châu còn lại đều phải dâng quà chúc mừng tân hôn, Bà Trương lau nước mắt nhìn cô con gái mặc áo cưới trắng tinh khôi, chưa bao giờ bà thấy cô dâu nào lại đẹp như con gái bà, bà không nỡ nắm chặt tay cô lần nữa " đời người con gái chỉ có một lần duy nhất mặc áo cưới, con thật sự không hối hận?"
Tố Lam mặt hoa da phấn, môi đỏ tô son mỉm cười " thứ mà con chọn sẽ không bao giờ hối hận"
Bà Trương lau nước mắt, chỉ sợ sau này sẽ có ngày đứa trẻ kiêu ngạo này hối hận. Lúc đó chắc nó sẽ tổn thương biết bao nhiêu.
" tiếc quá... ba mẹ ruột con không thể nhìn con xinh đẹp như lúc này"
Bà Trương nhìn ngắm cô thật lâu, Tố Lam chỉ mỉm cười " không cần quan tâm tới họ"
Ông Trương dắt cô vào lễ đường, trao tận tay cho Ninh Thanh, dưới sự chúc phúc của hàng vạn người trong lễ cưới. Tố Lam không biết mình chọn đi trên con đường này là đúng hay sai, cô đang gả cho người mình từng yêu, anh ta đang giấu diếm cô yêu người phụ nữ khác, muốn cưới cô chỉ vì ham mê tài sản.
Cưới một người không yêu mình, cô là đang cố chấp hay quá ngạo mạn không muốn người ta được như ý nguyện?
Lý do là gì, tay đã nắm tay, rượu mừng cũng đã uống, không thể quay đầu.
Thế gia dâng quà mừng là điều mà mọi người trông chờ nhất, quà càng đắt chứng tỏ người tặng quà đó rất coi trọng nhà được nhận.
Ngũ Địa Tâm Liên, ba của Ninh Thanh tặng công ty của mình lại cho anh ta. Như mong muốn của Ninh Thanh bấy lâu giờ mới được, nhà có hai con trai và người chú, em trai ốm yếu bệnh tật sẽ không tranh giành với Ninh Thanh. Chỉ có người chú vẫn luôn dòm ngó tới tài sản của Ninh gia, càng khiến ba của Ninh Thanh đặt nhiều kì vọng vào anh ta.
Trước đây ba anh ta không hài lòng với đứa con trưởng này lắm, nhưng đám cưới này đã làm hài lòng ba của Ninh Thanh hết mực.
cầm giấy tờ công ty trên tay, Ninh Thanh cảm thấy đám cưới này xứng đáng, Tố Lam đứng bên cạnh chỉ quan tâm có tên mình ở trên đó hay không. Khi liếc thấy có tên hai vợ chồng đứng tên cô mới mỉm cười ngọt ngào với ba mẹ Ninh.
Tài sản của cô lại tăng thêm một bậc.
Ông bà Trương đại diện cho Tứ Địa Thực Mỹ, đem sổ đỏ khu đất Hoàng Kim trao vào tay con gái, cộng thêm nhà hàng lẩu ở đường Quyên Tiêu tấp nập du khách.
cả sảnh cưới đều ồ lên ngưỡng mộ, không ngờ ông bà Trương lại hào phóng như vậy, đất Hoàng Kim không phải có tiền là mua được, nhà hàng đường Thực Mỹ không nhiều tiền không ai bán. Toàn là nơi đất vàng đất quý.
" nghe đồn cô dâu là con nuôi của Trương gia không phải sao? nếu là con nuôi sao có thể được nhà họ tặng nhiều đồ như thế?"
" tin đồn phong phanh cũng chỉ là tin đồn, Ông bà Trương vẫn luôn yêu thương đứa con gái này, nhìn là biết chắc chắn là con ruột"
Khách khứa tụm lại bàn tán, ngoại trừ người trong nhà không ai biết Tố Lam là con nuôi, bởi vậy khi xưa Ninh Thanh yêu cô cũng tưởng cô là tiểu thư chính tông nhà đó.
Bà Trương nắm tay Ninh Thanh lại, cản anh ta mở giấy tờ đất ra xem " mẹ muốn sau đêm tân hôn, hai đứa cùng xem nó"
Nhà chỉ đứng tên một mình Tố Lam, giờ mà mở ra khéo lại hỏng chuyện.
Ninh Thanh cười hớn hở, anh ta tất nhiên là nghe lời. Tố Lam mỉm cười gật đầu cảm ơn bà Trương, trông chờ nhất là những màn quà tặng phía sau.
Mạnh Khả Thy mặc chiếc váy trắng đuôi cá, trang điểm tinh xảo, trên đầu còn cài đoá hoa trắng. Nếu không có Tố Lam đứng ở đây chắc ai cũng tưởng cô ta là cô dâu. Cô ta dịu dàng tươi cười chào hai ông bà Ninh trước, rồi đem hộp quà đỏ tặng cho cô dâu chú rể.
" mình không có gì làm quà, chỉ có một ít vàng mừng lễ, chúc cho hai bạn mãi mãi một tình yêu"
Có cô ta đứng ở đây làm sao có một tình yêu được, Mạnh Khả Thy muốn nhét vàng vào tay Ninh Thanh, hòng mong muốn sau này lấy lại. Nhưng Tố Lam lại giữ tay cô ấy lại, tươi tắn nhận lấy hộp quà " không hổ danh là bạn tốt của mình, mình cũng chúc cậu sớm ngày tìm được người trong lòng"
Tố Lam rất tự nhiên đem hộp vàng nhét vào váy cưới, mặc kệ gương mặt tức tối của Mạnh Khả Thy.
Tiền vào túi cô mãi mãi là của cô, đừng hòng mơ tưởng mà tranh giành.
Em trai Ninh Thanh là người hơi ốm, mặc bộ vest đen lên trao quà cưới. Gương mặt kia khá là u ám và nhợt nhạt,Ninh Âm Duyệt nhét cho bọn họ hai túi đỏ nhỏ thêu chữ phước " không có gì hơn, chúc anh chị sớm sinh quý tử"
Âm Duyệt là thâỳ pháp không có gì ngoài là bùa ngãi, Ninh Thanh lại ghét nhất là mớ bòng bong này tỏ vẻ chê bai nhưng lại không dám, trước khách khứa đông đúc anh ta chỉ đành vui vẻ nhận.
không hiểu sao... Tố Lam có cảm giác đôi mắt người em chồng này nhìn cô như con mồi, thoáng qua nhưng cũng không tốt đẹp gì.
Phần hồi hộp nhất cũng đã tới, Nhị Địa Mộc Hưng đại diện ra tặng một mớ gỗ quý. Ai nấy mới nghe đã tò mò kéo nhau ra đại sảnh muốn nhìn xem thử gỗ quý nhà Mộc Hưng trông ra làm sao.
Mọi người đều bất ngờ ồ lên, nháo nhào như nhìn thấy cái gì khiếp đảm " không phải gỗ quý sao? tại sao lại vậy?"
" đây còn không bằng hàng lậu nhập trái phép nữa"
100 thanh gỗ đã mục được chất đầy sận, con mối còn trắng bò lúc nhúc trông thật kinh dị, vừa động gỗ đã vỡ vụn ra.
Cả nhà họ Ninh ai nấy đều tái mặt, Nhị Địa Mộc Hưng làm vậy chính là khiến cho nhà họ trở thành trò cười. Ba Ninh chạy ra gương mặt tái mét hỏi người đại diện của Nhị Địa " có phải có nhầm lẫn gì không? nói là gỗ quý sao có thể...."
" không nhầm lẫn gì hết, đúng là gỗ quý nhưng lúc vận chuyển đã bị hư hỏng, Nhị Dương nhà chúng tôi chúc cho hai phu phụ mãi mãi bền vững, như keo sơn"
Người đại diện nói xong liền rời đi, không cần nấn ná gì lâu. Tố Lam đưa tay che miệng ghét bỏ, người bên Nhị Địa chắc chắn là cố ý đưa gỗ mục tới, với tính tình của cái tên đó e là không có gì không dám.
Hắn đang muốn đánh vào mặt cô một cái thật đau.
Updated 25 Episodes
Comments