Tổng Tài Đại Ca Bảo Bảo Có Bảo Bảo Rồi
Trong một dãy hành lang vắng vẻ, một nhóm nam sinh đứng chặn đường một nam sinh khác lớn tiếng nói:
- Lâm Bảo Bảo, 7 giờ tối nay nhớ đến tiệc sinh nhật anh Giang. Mày mà dám trốn không đến thì đừng có trách!
Nam sinh bị chặn đường hơi run rẩy đáp lại:
- Tớ, tớ biết rồi.
- Biết là tốt. Tối nay nhớ đến đúng giờ. Còn nữa, nhớ ăn mặc đẹp một chút.
Nhóm nam sinh nói xong thì bỏ đi. Trong dãy hành lang lúc này chỉ còn cậu nam sinh vừa bị chặn đường. Cậu hít thở phì phò, lưng hơi dựa vào tường, chống đỡ cơ thể nặng nề đang run rẩy của mình.
Lại nữa rồi, cậu lại một lần nữa bị bọn họ chèn ép. Họ mời cậu đến tiệc sinh nhật tối nay chắc chắn là không có ý tốt gì nhưng cậu không thể không đi, nếu không không biết còn có thứ gì đang chờ đợi mình ở phía sau.
Cậu là Lâm Bảo Bảo, một đứa trẻ mồ côi. Người nhận nuôi cậu là một cụ bà nghèo tốt bụng. Cụ bà cho cậu một mái nhà và cho cậu được đến trường như bao đứa trẻ khác. Có lẽ do sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt nên cậu chăm học hơn nhiều đứa trẻ khác, năm nào cậu cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi. Đến cuối năm cấp hai cậu còn được một suất học bổng vào trường cấp ba trọng điểm - nơi mà chỉ có những người học thật giỏi hoặc gia thế thật giàu có.
Ở trong ngôi trường này, không cần nói cũng biết vị trí của những học sinh nghèo như Lâm Bảo Bảo. Họ luôn phải thật khép nép, cố gắng làm bản thân trở nên vô hình. Càng không có cảm giác tồn tại thì càng dễ sống.
Lâm Bảo Bảo vốn là một trong số những người vô hình trong trường, mỗi ngày đều sống khép mình. Nhưng vào năm học lớp 11, vì một lần cậu va phải anh đại của trường - Giang Khải khiến anh ta ngã nhào ngay lúc đang tỏ tình bạn gái nên bị anh ta ghi thù, hàng ngày cho đàn em đến gây chuyện với cậu.
Cậu hơi thở dài thầm nghĩ người ta thù dai thật. Nhưng cũng do cậu sai trước, nếu ngày đó cậu không mải đọc sách thì đã không đụng phải người ta, người ta cũng không ghi thù mình lâu như vậy.
Lâm Bảo Bảo đợi một lúc rồi mới đi về nhà.
Từ xa xa, Lâm Bảo Bảo thấy có một nam, một nữ đang ngồi trước cửa nhà. Hai người đó cũng thấy cậu, họ không ngồi nữa, đứng dậy nhìn cậu chằm chằm.
Đến càng gần, cậu nhìn ra họ là hai đứa cháu của bà cụ.
Người đàn ông có khuôn mặt hung dữ lớn giọng nói trước:
- Cuối cùng mày cũng về. Mày có biết bọn tao đợi mày lâu lắm rồi không?
- Hai người đến đây làm gì?
Cậu dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi. Đối với hai người này cậu luôn không có kiên nhẫn.
- Còn làm gì nữa, đương nhiên là đến để lấy tiền rồi.
- Tiền gì? Tôi đâu có nợ hai người một đồng nào đâu.
Người đàn ông nghe thấy thế liền cười haha hai tiếng rồi dùng giọng điệu hung dữ nói:
- Mày đừng tưởng tao không biết mày đang giữ tiền bán nhà của bà già kia. Biết điều thì mau đưa ra đây, không thì đừng có trách tao tại sao lại ác.
- Số tiền đó đã dùng để lo hậu sự cho bà cụ.
- Ai biết mày có xén bớt số tiền ấy không chứ?
Đến lúc này, cậu cảm thấy mình thật không thể chịu đựng được nữa. Càng nghĩ cậu lại càng tức. Khi bà cụ còn sống luôn quan tâm hai đứa cháu này, thi thoảng có chút tiền cũng chia cho hai người một phần. Ấy vậy mà khi bà cụ mất hai người không giúp bà lo hậu sự mà vội đến đòi gia sản, giờ lại còn đòi tiền bán nhà.
- Này, hai người không biết xấu hổ hả? Khi bà ấy còn sống hai người không chăm sóc bà ấy một ngày nào. Bà ấy mất chưa được hai ngày hai người đã chạy đến đòi gia sản. Hai người thật sự không sợ bà ấy ở trên trời nhìn thấy hết sao?
Hai người kia ngây người một lúc. Họ chưa bao giờ thấy cậu quát ai nhiều đến như vậy. Sau một lúc, người đàn ông còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị người phụ nữ ở bên cạnh ngăn lại.
Không giống như người anh ngu ngốc, nóng tính, người phụ nữ này thông minh hơn rất nhiều. Cô ta hơi mỉm cười, nói bằng giọng nhẹ nhàng:
- Bảo Bảo, cháu có tiền thì đưa cho cô chú một chút. Cháu biết đấy cô chú sống cũng không dễ dàng gì.
- Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền.
Cuối cùng chuyện này cũng được giải quyết khi cậu đưa cho hai người kia năm vạn. Hai người kia cũng đã hứa từ nay về sau sẽ không đến tìm cậu làm phiền nữa.
Vào trong nhà, cậu mệt mỏi ngồi trên ghế sofa. Toàn bộ số tiền tích góp được cậu đã đưa cho hai người kia rồi, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ không dễ dàng. Thế nhưng nếu cậu không chịu thiệt một chút thì sau này chỉ có thiệt hơn. Thà rằng để cho bọn họ được lợi một chút, rồi sau này không dính dáng gì đến nhau nữa.
Cậu hơi nhắm mắt lại, muốn dùng bóng tối để quên đi những chuyện không vui vừa rồi. Sau cùng vì cảm giác nhớp nháp khó chịu trên người mới lê thân thể nặng nề của mình đi vào phòng tắm.
Updated 24 Episodes
Comments
Windyy💤💤
hihi
2024-07-23
0
bảo bảo
2024-07-23
0
°^° Tư Hạ •-•
tui đọc cái tiêu đề 2l ms hiểu 😧
2024-06-21
4