Giờ đến lượt Châu Tử Khiêm trêu lại anh ta: "Cậu thấy trước nay Châu Tử Khiêm tôi ngán ai không? Huống hồ gì chỉ là một cô nhóc."
Nói rồi anh cầm lấy chai rót rượu vào ly, dốc cạn. Giọng điệu không cao không thấp nhưng có vẻ thoáng phần hứng thú.
Thử nghĩ mà xem, Châu Tử Khiêm đã ba mươi rồi cần phải chú tâm vào công việc bộn bề làm gì có đủ thời gian lên mạng hẹn hò. Lần này bị ép nên mới phải như thế.
"Mà này Khiêm, nói tôi nghe thử cô bé đó như thế nào? Hai người nói được gì với nhau rồi? Nếu hợp thì tiến tới luôn cũng được, dù sao cậu cũng đâu còn trẻ nữa..."
Vừa dứt câu chợt Trương Hàm nhận ra có điểm cấn cấn vội ngậm miệng lại, ấp a ấp úng. Châu Tử Khiêm cũng không để ý, vì sau những mất mát phải chịu thì giờ đây anh chỉ muốn chuyên tâm vào sự nghiệp. Tiền có lẽ là thứ duy nhất khiến anh an tâm.
"Đôi ba câu, không còn gì nữa đâu. Sau này đừng nhắc tới nữa, tôi xóa rồi."
"Sao lại xóa rồi? Chậc, uổng công tôi nhiệt tình giới thiệu cho cậu."
"..."
______________________
"Không được! Bực mình quá, có mỗi chuyện tối qua vì cái phần mềm chết tiệt đó mà mình gặp phải một ông chú già dám gọi mình là "con nít". Tôi đây có thể bị người khác gọi là con nít được sao?"
Vương Hiểu Nhiên thật không hiểu nỗi tại sao cục tức kia từ đêm qua tới nay vẫn chưa chịu trôi xuống, khiến cô nằm trên giường muốn ngủ mà ngủ không yên được tâm.
Và thế là cuộc tìm kiếm "ông chú già" bắt đầu. 00:00 khuya cả nhà cô đều đã ngủ say hết, chỉ còn cô là thức trắng, ấm ức không nhắm nổi mắt. Hôm qua giận quá không kịp lưu lại tên, bây giờ phải tự mình mò mẫm, đáng thương.
"Aizz! Không tìm nữa, càng tìm càng muốn sôi máu... cũng không biết giờ này mở phòng thì có ai vào không nhỉ? Thử xem thế nào."
Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, chơi khuya một chút cũng không vấn đề gì. Sẵn đây test thử chế độ của phần mềm xem ra sao.
[ZZQ đã vào]
Tên tài khoản thấy có vẻ là lạ, không biết có ý nghĩa gì nữa. Cũng chẳng để đại diện hay bất cứ thông tin nào. Nhưng mà có người vào, chủ phòng vẫn nên chào hỏi cho lịch sự.
"Xin chào ZZQ, khuya rồi mà vẫn chưa ngủ sao?"
"Thấy tiêu đề lạ nên muốn vào thử."
[Cục Tức Chưa Thể Tiêu]
"À, đúng là vậy."
"Liệu tôi có thể được biết cục tức ấy của cô là gì không?"
"Một ông chú già gây ra ở trên phần mềm này. Làm cho tôi phải đau hết cả đầu, xong thì tìm không thấy nữa rồi. Tôi mà tìm ra tôi sẽ băm sát chú ta rồi quăng xuống biển cho cá mập cắn."
"Hai người quen biết nhau?"
"Không, tôi mà thèm quen biết chú ta."
"Vậy cũng không cần nhẫn tâm như thế chứ. Cô không sợ bị xử lí Pháp luật sao?"
"... Không, tôi chỉ nói vậy thôi, tôi làm gì có lá gan đó. Cũng không có gì, ngày mai chắc sẽ hết thôi. Nhưng hình như cậu mới chơi phần mềm này à?"
"Phải, chúng ta xem ra rất có duyên. Vừa chơi đã được gặp người nhiệt tình như cô."
"Hahaha, cậu quá khen rồi. Cảm ơn cậu, nói xong tôi cũng đỡ tức một chút rồi. Giờ thì tạm biệt nha, hẹn gặp cậu lần sau."
...
"Chút hứng thú còn sót lại, đổi lấy sự chán ghét của một cô nhóc. Hay đấy, giữ lại."
Trong mớ hỗn độn thật giả của cuộc sống Châu Tử Khiêm anh không biết được sẽ có một ngày nào đó gặp phải người muốn băm nát mình, muốn quăng mình xuống biển cho cá mập cắn, lại một hai câu đều gọi mình là "ông chú già". Bị nịnh bợ mãi cũng chán rồi, được nghe chửi mới là thứ anh thiếu.
____________________
Hai tháng sau...
Hôm nay Châu Tử Khiêm có cuộc họp quan trọng đang diễn ra vào buổi sáng. Bộ vest xanh đen lịch lãm, tóc vuốt keo gọn gàng, thân hình cao ráo cân đối, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế tựa nghe các bộ phận tập đoàn trình bày ý kiến dự án. Anh chỉ việc ngồi đó, nghe, ghi chép tổng hợp và chốt lại toàn bộ quá trình.
"Thưa Châu tổng, tôi có ý kiến."
"Nói."
"Chưa đầy một tháng nữa ở Trung tâm thành phố sẽ diễn ra buổi hòa nhạc lớn. Tôi thiết nghĩ đây là cơ hội không nhỏ cho chúng ta."
"Anh cứ tự nhiên nói lên quan điểm."
"Được. Châu tổng và các vị có thể thấy tập đoàn chúng ta chính là phát triển trong mặt nghệ thuật & đổi mới, chứng tỏ buổi hòa nhạc sắp tới là cơ hội lớn để ta giao lưu, hợp tác và vẽ ra đường đi ngày càng thuận lợi, bền chắc giúp tập đoàn thịnh vượng. Nghệ thuật không ngừng sáng tạo, nếu bỏ qua buổi hòa nhạc không dễ đến này sẽ là thiệt thòi đấy thưa Châu tổng."
Châu Tử Khiêm xoay cây viết, gật đầu tỏ ý xác nhận ý kiến của người vừa rồi. Sau đó vẫn hỏi lại xem còn ai có phát biểu hay đóng góp nào nữa không.
"Các vị còn lại thấy thế nào?"
"Nếu Châu tổng thấy hài lòng, chúng tôi không nói thêm nữa."
"Tốt. Vậy mọi người nghỉ. Chuẩn bị thế nào thì tôi sẽ có thông báo sau."
Tập đoàn Châu thị hoạt động trên lĩnh vực nghệ thuật & đổi mới, được Châu Tử Khiêm đổ công sức và tâm huyết vào từ năm anh hai mươi tư tuổi, đứng vững trên thương trường sau năm năm trời là một thành tựu đáng nể phục.
Anh say mê nghệ thuật từ nhỏ, đặc biệt là trí sáng tạo của anh luôn khiến người khác phải trầm trồ. Đúng vậy, nghệ thuật là phải đổi mới, không ngừng tìm ra cái mới.
Ngồi trong phòng họp một lúc lâu, ánh mắt anh mãi miết ngắm nhìn bầu trời ngoài tấm kính trong suốt.
"Mẹ, con vẫn đang sáng tạo nghệ thuật. Nhưng dường như, nghệ thuật chẳng đổi mới được con người của con mẹ à."
Không để ý từ khi nào có tiếng chuông điện thoại reo lên, anh hơi giật mình.
"Hửm, gì đây? Ông nội sao? Chắc là lại chuyện đó đây mà."
"Dạ, ông nội. Ông tìm con giờ này có chuyện gấp gì vậy ạ?"
"Thằng tiểu tử chết băm này, có chuyện ông mới gọi mày được đúng không hả?"
Tiếng ông trong điện thoại đầy sự trách móc.
"Dạ không, con làm sao có ý đó."
"Ông nội hỏi mày, khi nào mày mới tìm cháu dâu về cho ông đây? Mày ba mươi tuổi rồi mà không sợ ế vợ hay sao? Ông nội cũng gần đất xa trời rồi, ước nguyện duy nhất của ông là nhìn thấy mày cưới cháu dâu về cho ông. Công việc ít thôi con, học tập Trương Hàm một chút."
Hay lắm, Trương Hàm cũng đến rồi.
"Dạ dạ dạ, Trương Hàm ở đây, ông nội nói chuyện với cậu ấy đi, con có việc rồi."
"Cầm lấy."
"Ơ... trời ơi xem tôi có khổ không kia chứ. Có mỗi một đứa cháu trai mà giờ đã ba mươi tuổi rồi không chịu hẹn hò yêu đương gì."
Trương Hàm hí hửng bước vào chưa kịp uống xong ly nước trà đã phải loạng choạng vơ lấy chiếc điện thoại bị Châu Tử Khiêm dí vào người.
"Ông nội, ông nội, là con Trương Hàm đây ạ."
"À... dạ, ông nội yên tâm, tên cứng đầu đó để con giải quyết. Dạ, dạ con nhớ rồi ông nội. Vậy ông nội nghỉ ngơi đi ạ."
Tắt điện thoại xong Trương Hàm liền đến chỗ Châu Tử Khiêm đứng.
"Ông nội nói..."
"Xin cậu, im miệng lại giúp tôi."
Châu Tử Khiêm vừa quay sáng lườm một cái đã khiến Trương Hàm nín thin thít. Bảo anh im thì im thôi. Cứ nhắc đến chuyện tìm đối tượng là anh lại đau đầu, từ trước đến giờ anh chẳng giữ được thứ gì. Ba anh ngoại tình năm anh tốt nghiệp, mẹ anh vì đau đớn chuyện bị phản bội mà lái xe xảy ra tai nạn rồi qua đời, năm hai mươi lăm tuổi bị bạn gái cắm cho hai chiếc sừng to tướng trong khi không phải anh là kẻ nghèo hèn gì. Chung quy lại, chỉ có tiền là nằm trong tay anh, những thứ khác đều giống như cát sẽ dần dần tuột khỏi qua kẻ tay.
Updated 24 Episodes
Comments
Ha Thanh
hay
2023-09-15
0