Chung quy lại, chỉ có tiền là nằm trong tay anh, những thứ khác đều giống như cát sẽ dần dần tuột khỏi qua kẻ tay.
.
.
"Nhiên Nhiên, rửa hộ mẹ mấy trái cam."
Giọng cô Thái Đồng Tâm từ nhà bếp vang ra ngoài phòng khách, lúc này Vương Hiểu Nhiên vẫn đang nằm trên sofa nhịp nhịp chân đắp mặt nạ.
"Dạ! Chờ con một chút, con xuống ngay."
Năm phút sau Vương Hiểu Nhiên có mặt ở nhà bếp phụ mẹ rửa cam. Cô Thái đang nấu thức ăn, mùi thơm phưng phức tỏa khắp gian bếp thơm đến nỗi bụng của Hiểu Nhiên không làm chủ được mà kêu lên mấy tiếng ọp ẹp không được thục nữ cho lắm.
"Ba con sắp về rồi, rửa xong dọn chén đũa ra giúp mẹ nha Nhiên Nhiên."
"Dạ mẹ, hihi, con cũng đói lắm rồi đây này."
15 phút sau...
Ông Vương Văn Đức trở về nhà trong đợt gió thổi lành lạnh của tháng ba, vừa bước vào tới cửa nhà đã cười tươi cất tiếng khen: "Chà chà, tối nay bà xã nấu món gì mà thơm thế, làm tôi đói hết cả bụng rồi. Mau vào ăn thôi."
"Ba, mau vào thay đồ rồi ăn tối nào, hôm nay mẹ chiêu đãi thịnh soạn lắm luôn. Con cũng đói quá rồi, hehe."
Cô Thái vừa bưng từng đĩa thức ăn ra bàn vừa cười nói: "Hai ba con mấy người chỉ được chỗ miệng mồm khéo nịnh tôi thôi. Mau mau ngồi xuống ăn cho nóng."
Ăn được gần nửa chén thì ông Vương nhớ ra một chuyện mới buông đũa xuống nói với Vương Hiểu Nhiên: "Nhiên Nhiên, tầm một tháng nữa là trung tâm thành phố chúng ta diễn ra buổi hòa nhạc lớn, ba nghe con nói con cần viết bài gì đó cho chương trình nghệ thuật của trường, nhân dịp này hay con đi cùng ba."
Vương Hiểu Nhiên ngạc nhiên, trố mắt nhìn ba mình xong lại đứng phắt dậy vỗ vỗ tay, trông biểu cảm hân hoan như trẻ con.
"Woa! Ba nói thật chứ ạ?"
"Ba đùa con làm gì hả con gái."
"Yes! Chương trình trường con hơn một tháng nữa mới tổ chức. Nếu được cơ hội đã thế này thì đương nhiên con phải đi rồi, mà còn lại được đi với ba thân yêu nữa thì còn gì bằng ạ!"
Lại nịnh nữa rồi.
Vương Hiểu Nhiên vừa cười toe toét vì vui mừng vừa bóp vai cho ba cô. Thái Đồng Tâm cười khổ lắc đầu, nhà đâu ra hai con người tự nịnh nọt lẫn nhau vậy không biết.
Ngôi nhà ấm áp chỉ có ba người, luôn tràn ngập sự yêu thương giữa các thành viên trong gia đình.
Không như anh - Châu Tử Khiêm, một thân một mình, tự sinh tự diệt, đau khổ hay vui sướng cũng là tự mình anh nếm lấy. Cuộc sống gia đình đối với anh mà nói là ước muốn xa vời. Anh chỉ còn ông nội, người duy nhất máu mủ thật lòng quan tâm anh, thương yêu anh. Nghĩ đến ông nội anh cũng vơi bớt đi sự cô đơn trống trải đang đục khoét trong tâm trí.
Chợt nhớ cũng đã lâu rồi anh không vào lại phần mềm hẹn hò kia, không biết cô nhóc nào đó còn hoạt động không. Nhớ tới cô nhóc đó đầu tiên đã vô tình trở thành thói quen của não bộ, chỉ có cô thì thế giới của anh mới bớt nhạt nhẽo đi vài phần.
[ZZQ đã vào]
"Ơ, là cậu à. Lâu rồi không thấy cậu."
"Tôi bận thôi. Hôm nay có chuyện gì vui không?"
"Chuyện gì vui ấy à? Ừm... à! Tôi sắp được ba đưa đi buổi hòa nhạc ở trung tâm thành phố. Nhớ tới việc này tôi lại nôn nao quá chừng."
Không trả lời.
Ba đưa đi buổi hòa nhạc ở trung tâm thành phố à? Tức là cô nhóc này... ồ~
"Cậu đâu rồi?"
"Vậy thật trùng hợp, tôi cũng sẽ có mặt tại buổi hòa nhạc ngày hôm đó."
"Wasai! Thật sao? Vậy là chúng ta có duyên quá rồi còn gì. Đêm nay tôi vui quá, chắc sẽ thức tới sáng mất."
"Ngốc, thức tới sáng, tới chừng đó cô bị bệnh thì hủy hẹn à?"
"Không đâu. Ừm... được rồi, tôi giờ lập tức đi ngủ. Mong chờ tới ngày buổi hòa nhạc diễn ra quá."
"Ngủ đi."
...
Châu Tử Khiêm đóng laptop lại, vẻ mặt hiện lên ý cười. Đúng là có duyên, chung một thành phố thì có phải quá có duyên rồi không?
Anh đưa tay lên xoa xoa cằm ngẫm nghĩ: "Là con gái của ai đây?"
____________________
Cuối tháng ba - Đầu tháng tư, buổi hòa nhạc chuẩn bị đã gần xong.
"Buổi hòa nhạc sắp tới anh lên ý tưởng đến đâu rồi?"
Sau cuộc họp sơ bộ ở công ty, Vương Văn Đức ở lại trao đổi phần công việc của đêm hòa nhạc.
"Thưa Châu tổng, đây là tài liệu lên kế hoạch tôi chuẩn bị từ đầu tháng trước."
Anh cầm lấy, lật từng trang xem xét. Rất hài lòng, xem ra ông Vương đây đặt rất nhiều tâm huyết vào buổi hòa nhạc này.
Bỗng Châu Tử Khiêm dừng lại trên mấy dòng cuối: "Anh Vương, tiết mục biểu diễn hát này..."
"À, tôi đã trao đổi với bên tổ chức hòa nhạc rồi thưa Châu tổng."
"Không phải, ý tôi là ai hát?"
"Không giấu gì Châu tổng, là đứa con gái độc nhất của tôi. Con bé rất háo hức mong chờ đến buổi hòa nhạc lần này, nó muốn học hỏi thêm để chuẩn bị bài viết gì đó ở trường."
"Oh, tuổi trẻ tài cao, tôi rất thích phong cách tự tin và biết trân trọng tài năng của mình. Anh Vương đã có tài, đứa con gái này của anh cũng khiến tôi phải tò mò rồi."
Ý nghĩa câu này là cuối cùng anh cũng biết được cô nhóc suốt ba tháng qua trên phần mềm hẹn hò kia là con của người trong bộ phận tập đoàn mình. Càng bất ngờ hơn khi cô nhóc đó là con gái của Vương Văn Đức - người tích cực và có đóng góp to lớn cho tập đoàn Châu thị.
_____________________
20:00 tại buổi hòa nhạc - Trung tâm thành phố sầm uất nhất.
Một tòa nhà lớn được thiết kế theo hình con sò, có thể hình dung kiến trúc của nó gần tựa như nhà hát opera tại Sydney (Úc). Một nơi thật sự sang trọng mà không phải ai cũng có thể bước vào, cơ hội để bước vào có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng hạn như buổi hòa nhạc hôm nay.
Một chiếc, hai chiếc rồi nhiều những chiếc xe khác tiến vào đậu ở khu riêng có cách ô. Xe của Châu Tử Khiêm cũng đến rồi, nhưng không đi thẳng đến khu để xe mà để ở một nơi khác riêng biệt hơn.
Vương Hiểu Nhiên cùng ba cô là ông Vương Văn Đức vừa mới đến, ngay sau khi xe của Châu Tử Khiêm quay đi. Lúc này Hiểu Nhiên mới để ý chiếc xe vừa đi ngang qua, tò mò nhìn theo. Ông Vương thấy con gái cứ nhìn ra cửa xem rồi nghĩ ngợi gì đó bèn lên tiếng: "Con muốn biết vì sao chiếc xe đó lại để ở nơi khác chúng ta à?"
Nghe thấy thế cô mới bắt đầu phân tích: "Ba, theo con thấy chiếc xe vừa rồi không phải dạng vừa. Đằng này nó cũng không cùng đậu một chỗ với xe của chúng ta, vậy chắc chắn người trong xe phải là nhân vật cỡ lớn ở thành phố này. Đúng không ba?"
Không hổ là con gái của ông, ngay cả ông nghe xong cũng phải bật cười thành tiếng tán thưởng: "Con gái của ba không những nhìn được mà còn phân tích rất tốt nữa nhỉ? Con nói không sai, đó là chủ tịch tập đoàn Châu thị, tập đoàn ba đang làm việc. Vị đó tên là Châu Tử Khiêm, nghe nói năm 24 tuổi đã tự mình lập nghiệp, sáu năm trôi qua rồi sự nghiệp vô cùng thăng tiến."
Ba mươi tuổi ư? Sao không đầu không cuối Vương Hiểu Nhiên lại nhớ tới "ông chú già" ba tháng trước vậy. Lâu như vậy rồi, cứ tưởng đã quên hết chẳng còn đọng lại gì, không ngờ trong lúc này con người làm cô ghét ăn ghét ở đó lại chạy "roẹt" qua dây thần kinh khiến cô ngớ cả người.
Mà thôi bỏ đi. Cô còn phải chuẩn bị cho tiết mục hát của mình trong vòng một tiếng tới.
Cảm giác trước khi đến đây và khi đã đến thật khác biệt. Đứng trước tòa nhà cao cấp, quyền lực như bây giờ tâm lý quả không thể không có tần áp lực và hồi hộp là không được. Nó giống như con sò khổng lồ, còn người ở đây chỉ nhỏ bé bằng hạt cát mà thôi.
Vương Văn Đức đưa con gái vào trong, đầu tiên là chào hỏi người tổ chức buổi diễn này, thứ hai là...
"Anh Vương."
Giọng nói đầy mị lực này xuất phát từ phía sau, Vương Hiểu Nhiên cùng lúc với ba mình xoay người lại.
Không, hình như cô ấy có chút choáng.
Người đàn ông trước mặt khoác lên thân hình bộ vest màu xám bạc, trên tay còn nâng một ly rượu vang lưng chừng sóng sánh lắc lư.
*Chúa ơi, cao như vậy sao?
Vương Hiểu Nhiên âm thầm đánh giá tổng thể.
*Khuôn mặt này cũng quá là dụ hoặc đi, chắc chắn rất đào hoa.
Đang mãi mê ngắm nhìn nét đẹp phô bày trước mắt, đánh giá người ta từ trên xuống dưới, tổng quan tới chi tiết thì nghe ông Vương giới thiệu cô mới sực nhớ là mình đang chào hỏi.
"Hiểu Nhiên, giới thiệu với con đây là chú Châu Tử Khiêm, Châu tổng tập đoàn Châu thị."
Không quá ngạc nhiên vì vừa nãy cô đã được nhìn qua khuôn mặt này trong chiếc xe ngoài kia, chỉ là mỉm cười gật đầu xã giao một cái.
*Ồ, không cần nhiệt tình à?
Đổi lại, Châu Tử Khiêm hơi lạc đi, thường tình các cô gái khác không giống như Vương Hiểu Nhiên mà cứ xúm xít lại hỏi han nồng nhiệt. Cô thì khác hẳn.
"Đây là con gái của anh sao?"
"Dạ phải, Hiểu Nhiên là con gái của tôi."
Nghe đến vậy coi như xong rồi nhỉ? Đôi bên chốc thành trầm lặng không biết nên nói gì tiếp theo. Đúng lúc đó có một người đến gọi Vương Hiểu Nhiên: "Em có phải Vương Hiểu Nhiên không?"
"Dạ phải ạ."
"Ừm, vậy em theo chị đi chuẩn bị, lát nữa sẽ bắt đầu."
"Dạ, vậy chúng ta đi."
Trước khi đi cô không quên chào ba và Châu tổng. Hiện tại cô vẫn đang mặc một chiếc váy tối giản nhưng kín đáo, có mang theo sẵn đôi giày cao gót ở chân. Nhưng mà thật không may, đứng từ nãy giờ cũng khá lâu, chân cô bước đi không vững liền loạng choạng muốn ngã xuống. Châu Tử Khiêm theo phản xạ đỡ lấy cánh tay thiếu nữ, bàn tay chắc nịch ấy giữ lấy cánh tay cô nên mới không xảy ra cảnh ngã xuống dưới nền. Làm ông Vương cũng hết hồn.
Updated 24 Episodes
Comments
Bạch Băng
Ấy chết thật, ở đây lại bị thiếu mất một đoạn nhỏ nữa nên qua phần sau có hơi không rõ ràng. Các cậu thông cảm nhé.
2023-04-06
1