Chương 2: Thuở Nhỏ 2

Chu Mạn Sơ lặng lẽ bước chậm theo sau anh trai mình và Ôn Nhữ, đôi mắt ứa nhẹ, long lanh, vừa bước đi vừa trầm ngâm suy nghĩ cái khoảnh khắc lúc còn nhỏ xíu, chạy theo các anh, các bạn, một điều gì đó rất đặc biệt của năm ấy nhưng có lẽ cũng sẽ chẳng còn đặc biệt khi người ta không còn nhớ đến thuở nhỏ.

[Năm 2000]

"Mưa rồi! Mau vào trong đi! Vào trong nhà chơi cũng được, các con" - câu nói vọng ra ấm áp từ mẹ Mạn Sơ

Bốn đứa trẻ lật đật chạy vào nhà thật nhanh, nhìn nhau cười phá lên: "Hahaha...."

Chu Mạn Sơ chạy vào trong bếp lấy bánh kẹo ra cho các bạn: "Đây là bánh kẹo mẹ tớ, mua cho tớ. Các cậu cứ ăn thoải mái" - vừa nói vừa cười một cách đáng yêu của cô bé.

"Nào là bánh kẹo mẹ mua cho em. Mẹ mua cho cả anh nữa đấy! Không phải của mình em thôi đâu!" - cậu bé Mạn Kính nhanh nhảu nói.

"Kẹo có là của cậu hay của anh cậu thì cũng đều vào miệng tớ hết rồi!" - bé Ôn Nhữ cười to lên.

Cô bé Mạn Sơ cầm viên kẹo đưa cho Văn Trọng Phiến giọng điệu nhỏ nhẹ "Cái này cho anh. Đây là của em tặng cho anh. Kẹo ngọt rất ngon nhưng mà ăn nhiều sẽ bị sâu răng"

Cậu bé cầm lấy "Cảm ơn em, tiểu Mạn."

Cả 4 đứa ngồi trong nhà, đùa giỡn với nhau, chọc phá nhau còn ngoài trời thì mưa nặng hạt.

Văn Trọng Phiến, Chu Mạn Kính, Chu Mạn Sơ và Ôn Nhữ - chúng nó chơi với nhau từ khi còn rất bé cơ, từ cái lúc mà chỉ trạc 4 - 5 tuổi thôi. Trọng Phiến là con trai nhà giàu có hơn, nhà cậu có công ty kinh doanh nội thất cũng phát triển, bố mẹ cậu bé lại rất tốt, rất vui vẻ cho chúng nó chơi với nhau. Còn bé nên chẳng biết phân biệt giàu nghèo gì cả, thân thuộc, quấn lấy nhau lắm. Nhiều lúc còn sang nhà ăn cơm chung, tắm mưa cùng nhau, ngủ chung với nhau, không bao giờ đối xử tệ với nhau dù chỉ là một chút.

Cứ vào thời điểm giao mùa hè - thu này là trời mưa thất thường, mưa có khi đang nhẹ bỗng nặng hạt, Mạn Sơ và Ôn Nhữ cứ ngồi đợi Mạn Kính và Trọng Phiến đi học về để được chơi đùa.

"Ring ring ring..." Tiếng chuông điện thoại kéo dài hơn 3 lần, mãi mới có người nhấc máy, đầu dây bên kia: "Xin hỏi có phải người nhà của ông Văn Trọng Quý không?".

"Vâng! Đây là nhà của ông Văn!" - mẹ Trọng Phiến trả lời

"Đây là bệnh viện, ông Văn bị tai nạn. Hiện đang cấp cứu, người nhà mau đến bệnh viện làm thủ tục!" - y tá

Mẹ Trọng Phiến nghe tin liền suy sụp, không thể đứng nỗi nhưng bà vẫn cố gắng đến bệnh viện, thúc giục người giúp việc thông báo cho ông nội, kêu Trọng Phiến về nhà ngay lập tức.

[Bệnh viện]

Bà Văn mệt mỏi, đứng đợi bên ngoài phòng cấp cứu rất lâu, sau hơn 5 tiếng, bác sĩ vừa bước ra, hỏi han: "Chồng tôi không sao chứ?"

"Bệnh nhân bị va đập mạnh phần đầu, ảnh hưởng phần sọ não, chúng tôi kiểm tra thấy tụ máu bầm trong não khá nhiều, khả năng xuất huyết não rất cao, phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt!" - bác sĩ trả lời

"Vậy tôi có thể vào trong gặp ông ấy được không?" - bà tiếp tục hỏi han, lo lắng.

"Người nhà được phép vào trong chỉ 3 phút thôi, phải mặc đồ y tế bảo hộ. Bên hộ lý sẽ chăm sóc tình trạng của bệnh nhân, nên người nhà hãy yên tâm!" - bác sĩ.

"Cảm ơn bác sĩ. Hi vọng hãy cứu giúp chồng tôi!" - bà Văn khóc than, cầu xin.

"Cứu người là nghĩa vụ của tôi, hãy yên tâm. Tôi đi trước!" - bác sĩ

Bố Trọng Phiến được đưa vào phòng điều trị đặc biệt, mẹ đứng bên ngoài nhìn vào, đau đớn oà khóc. Lúc này, cậu bé Trọng Phiến chỉ biết đứng nhìn từ xa, nướt mắt rơi lã chã, chẳng thể làm được gì, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Ông nội nghe tin con mình bị tai nạn mà bệnh tim cũng tái phát, ông buồn bã, ngồi im trên chiếc xe lăn không di chuyển được, không giúp được gì.

Đã hơn ba ngày trôi qua, bố Trọng Phiến vẫn chưa tỉnh, công ty kinh doanh bắt đầu đi xuống, mọi người đến bệnh viện thăm hỏi, an ủi, giúp đỡ họ đang trong khó khăn nhưng cũng chỉ giúp được phần nào. Mẹ Trọng Phiến bất lực ngồi nhìn, bà lau nước mắt đứng dậy, lạnh lùng quay người bước đi, mặc dù Trọng Phiến chạy theo miệng luôn hỏi "Mẹ đi đâu vậy?" "Bố vẫn còn ở đây" "Mẹ đi đâu vậy?"

"Mẹ về nhà lấy ít đồ. Sẽ quay lại nhanh thôi. Con đợi mẹ nhé!" - nói xong dứt khoát quay mặt đi, không ngoảnh lại.

Trọng Phiến đứng đợi ở phòng bệnh một hồi lâu, mẹ vẫn chưa đến, cậu chạy thật nhanh ra cổng bệnh viện đứng đợi. Cậu bé chỉ nghĩ rằng mẹ mệt quá nên về nhà ngủ quên, sáng mai sẽ quay lại với mình. Cậu cứ đợi mãi, nằm ngủ thiếp đi trên băng ghế cho đến sáng. Bất chợt tỉnh dậy, nghĩ rằng mẹ đã đến phòng bệnh đợi bố, liền chạy rất nhanh, đến đó lại chẳng thấy mẹ đâu. Hỏi thăm cô y tá cũng không thấy mẹ "Từ đêm qua cho tới bây giờ, chẳng có ai đến cả, chỉ có một mình con thôi!"

Trọng Phiến rơi nước mắt, khóc òa lên, xin cô y tá gọi về nhà, người giúp việc ở nhà bảo rằng đêm qua cô ấy về nhà lấy đồ rồi kéo vali rời đi, chẳng nói câu nào. Trọng Phiến thẩn thờ, ngây người, nhận ra rằng mẹ đã bỏ bố và mình ở lại, mẹ bỏ rơi họ trong lúc gia đình đang khó khăn, cậu tức giận mẹ của mình.

[Nhà tiểu Mạn]

"Anh trai, anh Trọng Phiến sẽ buồn lắm phải không? Tại sao mẹ anh ấy lại bỏ rơi anh ấy, chú Văn, và ông nội. Bà ấy không yêu anh Trọng Phiến sao?" - tiểu Mạn hỏi anh

"Sao em biết không yêu?" - anh Mạn Kính

"Nếu mẹ anh ấy không yêu anh ấy thì em sẽ yêu anh ấy!" - tiểu Mạn dõng dạc

"Anh và em vẫn còn nhỏ không hiểu thế giới người lớn đâu! Mẹ cậu ấy bỏ rơi cậu ấy nhưng chắc chắn mọi người sẽ không bỏ rơi cậu ấy đâu." - anh Mạn Kính xoa đầu an ủi.

[1 tháng sau]

Trong vòng hơn một tháng, mọi thứ dường như diễn ra quá nhanh, làm cho một đứa trẻ chỉ mới 8 tuổi sao có thể chịu đựng nổi những biến cố lớn này: ông nội mất, bố nằm viện một thời gian không tỉnh lại cũng rời đi, công ty phá sản, nợ tiền ngân hàng, nợ lương nhân viên. Mọi người cố gắng giúp đỡ nhà Trọng Phiến nhưng cũng chỉ giúp được một ít, cậu bé nghỉ học, đi nhặt ve chai, phụ quán mì của mẹ tiểu Mạn, bởi cậu được nhà họ Chu cưu mang, sống chung với anh em nhà Kính Sơ. Người ngoài nói lời ra, lời vào, bảo rằng cậu ở không tốn một đồng nào, nên phải biết phụ giúp gia đình họ, nhường nhịn anh em Kính Sơ.

Văn Trọng Phiến chỉ là một cậu bé đang trạc tuổi vui đùa cùng bạn bè nhưng giờ đây, lại phải trở thành đứa bé không có bố mẹ, sống nương tựa nhà người khác, không còn tiếng cười đùa vui vẻ như ngày nào.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play