Buổi phỏng vấn kết thúc sau năm giờ chiều. Phần lớn nhân viên toà soạn đã tan làm, vội vã rời khỏi chốn công sở áp lực, đi tìm nơi bình yên.
Các dãy hành lang im ắng, không còn người qua kẻ lại, có chút tăm tối u ám.
Tiếng giày cao gót đơn độc chạm xuống nền nhà, bị dội ngược trở lại tạo ra âm thanh vang vọng chạm đến các bức tường.
Vương Tịnh Vân đi lướt qua xưởng ảnh, lúc này đã đóng cửa, tiến về căn phòng nằm ở cuối dãy. Đó là văn phòng làm việc của Giang Nguyên.
Vương Tịnh Vân thật sự rất tò mò, không biết chuyện bí mật mà ngài tổng biên tập muốn bàn bạc riêng với cô là gì nhỉ?
Trí tưởng tượng của Iris đã nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn lắm. Con bé trước khi đi về, còn luôn miệng nhắc nhở cô phải cẩn thận: "Chỉ cần chị nhá máy thôi, em nhất định sẽ quay lại ngay lập tức."
Trợ lý của cô trước giờ rất hay suy diễn linh tinh, nhưng cũng không phải là không có khả năng đó.
Tống Uy Lâm thì khác, anh tỏ ra rất thản nhiên, trên môi còn mang theo nụ cười khó hiểu: "Dù em có chủ động quyến rũ, Giang Nguyên cũng sẽ thẳng thừng từ chối."
Câu nói này là có ý gì nhỉ? Tống Uy Lâm muốn khen ngợi vị tổng biên tập kia là một bậc chính nhân quân tử khác xa với anh, hay là muốn chê bai cô kém hấp dẫn nên ông ta không thèm chạm đến?
Nghĩ đến đây, Vương Tịnh Vân liền bĩu môi bất mãn.
Khi khoảng cách chỉ còn vài bước chân, cánh cửa văn phòng của Giang Nguyên đột nhiên mở ra, một người phụ nữ che kín mặt mũi vội vã lao nhanh ra ngoài, đâm sầm vào Vương Tịnh Vân.
Cú va chạm mạnh khiến hai bên đều nhăn nhó. Người phụ nữ kia gắt gỏng la lên: "Khốn kiếp! Mắt mũi để đâu vậy hả?"
Mặc dù cô ta đeo kính râm và dùng khăn choàng cổ cỡ lớn che đi phần dưới khuôn mặt, nhưng giọng nói này khiến Vương Tịnh Vân lập tức nhận ra người đang đứng đối diện với mình là ai.
Đối phương sau khi định thần nhìn rõ cũng im bặt, đưa tay kéo khăn choàng nhích lên một tí, nhanh chóng bỏ đi.
Lúc bước ngang qua Vương Tịnh Vân, cô ta vẫn cố tình dùng bả vai đẩy mạnh một cái, đôi môi bị che giấu sau lớp vải khẽ nhếch lên.
Vì quá bất ngờ nên Vương Tịnh Vân không kịp tránh né, cơ thể bị đẩy lệch sang một bên.
Tuy cảm thấy khó chịu nhưng cô không đuổi theo Trịnh Tố Hinh để hơn thua. Chỉ là trong đầu Vương Tịnh Vân có chút thắc mắc, tại sao Trịnh Tố Hinh có mặt ở đây vào giờ này nhỉ? Đã vậy còn hành xử lén lút, ăn mặc kỳ quái.
Nhưng cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ, ngài tổng biên tập còn đang chờ.
[Cốc...Cốc...]
Theo phản xạ, Vương Tịnh Vân đưa tay lên gõ cửa. Đợi một lúc không thấy tiếng trả lời, cô mới để ý căn phòng này dùng vật liệu cách âm.
Sau khi Vương Tịnh Vân tìm được chuông báo trên gờ tường và xác nhận thân phận qua hộp đàm thoại, một tiếng cạch vang lên và cánh cửa tự động mở ra.
Vương Tịnh Vân dừng ở huyền quan đảo mắt một vòng. Nam thư ký họ Đổng lúc nãy đến gặp cô không có mặt trong phòng, chỉ có mỗi Giang Nguyên đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc.
Ông ta gật đầu đáp lại lời chào của Vương Tịnh Vân rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Mời cô ngồi. Cứ tự nhiên, không cần khách sáo."
Biểu cảm trên mặt ông ta giống như vừa mới trải qua một chuyện gì đó rất bực mình nhưng giọng nói trầm tĩnh không để lộ tâm tư.
[Cạch] Âm thanh phát ra ngay lúc Vương Tịnh Vân vừa ngồi xuống.
Giang Nguyên đặt chiếc điều khiển xuống bàn: "Cô không phiền chứ? Thói quen của tôi thôi. Tôi không thích người khác tự ý bước vào giữa chừng lúc tôi đang nói chuyện." Vì vậy nên mới bấm khoá cửa.
"Không sao. Tổng biên Giang, ông muốn gặp tôi có chuyện gì?"
"Em gái tôi sắp mở một thương hiệu trang sức... Mà này, cô đang nhìn gì thế?" - Giang Nguyên phát hiện ánh mắt khác thường của Vương Tịnh Vân, chột dạ cúi xuống kiểm tra cổ áo, lẩm bẩm - "Không lẽ dính son môi rồi sao?"
Vương Tịnh Vân chỉ mới nhìn chưa đến hai giây, rõ ràng là ông ta có tật giật mình.
Không có vết son môi nào trên cổ áo ngài tổng biên tập. Thứ thu hút sự chú ý của Vương Tịnh Vân là một vết hickey còn rất mới nằm ở mang tai của ông ta. Tầm mắt của Giang Nguyên tất nhiên không nhìn tới được vị trí đó nên ông ta tìm mãi không biết vấn đề nằm ở đâu, dần dần trở nên hốt hoảng.
Vương Tịnh Vân cảm thấy tình huống hiện tại khá bối rối, lưỡng lự không biết nên nói thế nào.
"Tổng biên Giang, thật ra... Ừm, là ở chỗ này." - Vương Tịnh Vân trỏ vào mang tai bên trái của mình.
Biểu cảm của Giang Nguyên phải nói là xấu hổ đến mức gần như tuyệt vọng.
Ông ta rút một tờ khăn ướt từ trong túi ra chà xát mạnh lên da, sau một lúc thấy tờ khăn ướt vẫn trắng tinh, tưởng rằng vết son lì không lau đi được, Giang Nguyên không kiềm chế được cơn tức giận, nghiến răng chửi đổng: "Shhh... Đã bảo không được mà cứ sấn sấn tới. Cái đồ quỷ cái! Đổng Triệt nhìn thấy lại ghen..."
"..."
Âm thanh cao chót vót cùng cách nhấn nhá eo éo đặc trưng phát ra khiến cả hai sững người, bốn mắt nhìn nhau.
Bàn tay đang che miệng của Giang Nguyên nắm lại, ông ta tằng hắng một tiếng, giọng lại trầm tĩnh như trước: "E hèm... Tôi vào nhà vệ sinh một lát."
"Được. Tôi sẽ ngồi đợi." - Vương Tịnh Vân gật đầu.
Chờ Tổng biên Giang biến mất sau cánh cửa trong góc phòng, Vương Tịnh Vân mới che miệng cười lớn không thành tiếng.
Cô không cười ông ta mà là cười Trịnh Tố Hinh. Nhớ lại bộ dạng hớt ha hớt hải bỏ chạy của cô ta lúc nãy, hẳn là phản ứng của Giang Nguyên khi đó còn gay gắt hơn bây giờ.
Bây giờ Vương Tịnh Vân cũng đã hiểu được ý trong câu nói của Tống Uy Lâm.
Không biết nguyên nhân nào khiến Trịnh Tố Hinh muốn quyến rũ ngài tổng biên tập nhưng đùi của người đàn ông này xem ra không để cho phụ nữ ngồi lên rồi.
Updated 47 Episodes
Comments
Hoài Phương
🤣
2023-08-10
0