Hư Tình Giả Ý
Chiếc xe hơi màu đen sang trọng từ bãi đỗ dưới tầng hầm lao ra con đường lớn bên ngoài.
Lúc xe đi ngang qua cổng chính, đám phóng viên không ngừng la ó, chạy với theo, bấm máy ảnh liên tục, hy vọng bắt được vài khoảnh khắc đáng giá.
Sở dĩ có cảnh tượng náo nhiệt này là vì sự việc diễn ra cách đây nửa tiếng bên trong toà nhà.
Ảnh đế Tống Uy Lâm vào cuối buổi giao lưu tuyên truyền phim "Mê lộ tình ái" đã công khai việc hẹn hò với nữ diễn viên Vương Tịnh Vân.
Bởi kính xe được dán tấm phim cách nhiệt nên chẳng ai thấy được, bên trong chiếc xe vừa lướt qua là hai biểu cảm dửng dưng thật khác với sự nồng nàn mới ban nãy.
Vương Tịnh Vân ngồi ở ghế phụ lái, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại. Tin tức thời nay cập nhật với tốc độ thật đáng kinh ngạc. Gương mặt thanh thuần hiện lên nét hài lòng.
Một lúc sau, Vương Tịnh Vân nhìn lướt qua khung cảnh bên ngoài, phát hiện điều không đúng mới quay đầu sang người đàn ông bên cạnh, cất tiếng hỏi:
"Đây đâu phải là đường về nhà của tôi?"
"Chiếc xe màu xám ở làn số 2." - Tống Uy Lâm vẫn bình thản, đáp lại bằng một câu không đầu không đuôi.
Vương Tịnh Vân nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát chiếc xe mà anh nói đến, quả thật nó đang cố tình bám theo phía sau. Vậy mà nãy giờ cô không hề để ý.
"Để tay săn ảnh đó biết được nhà riêng của em không phải là ý hay đâu."
Tịnh Vân bĩu môi trước giọng điệu châm chọc của Uy Lâm, ánh mắt chuyển từ gương chiếu hậu sang gương mặt điển trai của anh.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Ngồi yên." - Giọng điệu âm trầm ra lệnh nhẹ nhàng chứ không thô lỗ. Lời nói vừa dứt, chiếc xe cũng tăng tốc nhanh hơn.
Vương Tịnh Vân không biết lái xe nhưng lại là người rất thích tốc độ cao. Cảm giác phóng bạt mạng trên đường không làm cô sợ hãi, ngược lại còn khiến cô trưng ra bộ mặt phấn khích.
"Nhanh hơn nữa đi... Tên đó sắp mất dấu chúng ta rồi." Vương Tịnh Vân thích thú nhìn chiếc xe màu xám phía sau dần biến mất khỏi tầm quan sát, ngửa đầu ra sau ghế tận hưởng niềm vui mạo hiểm. "Đã quá! Trình độ lái xe của anh quả thật không tệ."
Tống Uy Lâm thoáng bất ngờ trước sự hào hứng của cô, khoé môi vô thức cong lên. Anh không nói gì, vẫn tập trung nhìn về phía trước.
Tiếng gió ma sát ầm ầm bên cửa kính xe bắt đầu nhỏ dần rồi ngừng hẳn. Trước mặt họ là một khách sạn cao cấp nổi tiếng trong thành phố.
Vương Tịnh Vân khẽ cau mày, nhưng lời nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị người đàn ông kế bên chặn lại.
"Không cắt đuôi được. Tạm thời ghé vào đây."
Không đợi Vương Tịnh Vân trả lời, Tống Uy Lâm đã bước xuống, vòng qua mở cửa xe cho cô.
Thấy cô chần chừ, anh cúi người kề sát mặt đến, thì thầm bằng giọng điệu mất kiên nhẫn: "Mọi người đang nhìn. Em hợp tác chút đi."
Vương Tịnh Vân biến đổi cơ mặt rất nhanh, chưa đến hai giây đã nở nụ cười vui vẻ, khoác tay anh lả lướt đi vào bên trong khách sạn.
Thấy Tống Uy Lâm chỉ đặt đúng một phòng cho hai người, trong lòng cô thầm chửi rủa. Lúc nãy bước xuống xe, cô không hề nhìn thấy bóng dáng của tay săn ảnh kia. Cô có ngốc mới không biết Tống Uy Lâm thật ra đang muốn gì.
Thế nhưng tình thế tiến thoái lưỡng nan, ở đây quả thật có nhiều người bị vẻ bề ngoài nổi bật của hai người thu hút, cô không thể cư xử khác thường trái với thoả thuận, đành ngoan ngoãn phối hợp diễn màn kịch tình nhân nguyện ý với anh ta.
Căn phòng họ thuê nằm trên tầng bảy, mở cửa bước vào là phòng khách còn phòng ngủ nằm ở bên trái.
Tống Uy Lâm một đường đi thẳng ra ban công, lấy điện thoại gọi cho ai đó. Vương Tịnh Vân ngồi xuống sô pha, loáng thoáng nghe được vài câu, đoán ra người bên kia đầu dây là trợ lý Trần.
Cô thả lỏng dựa người ra sau, đảo tầm nhìn quan sát một lượt khắp phòng, sau cùng ánh mắt rớt trên thân thể cao lớn, vừa hay đúng lúc anh kết thúc cuộc điện thoại, quay lại chạm ánh mắt với cô.
Không một chút bối rối, Vương Tịnh Vân thản nhiên hỏi: "Anh vẫn nhớ nội dung bản hợp đồng của chúng ta chứ?". Rồi cảm thấy câu hỏi không diễn đạt được đầy đủ ý tứ nên bổ sung thêm: "Chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, không phải tình nhân thật sự."
Tống Uy Lâm nhét điện thoại vào túi quần, đứng dựa vào cửa kính ban công, tấm lưng rộng che mất một phần ánh nắng chiều bên ngoài, hờ hững đáp: "Vậy thì sao?"
"Anh và tôi không cần thiết phải phát sinh những chuyện này..." - Cô không muốn nói thẳng ra nhưng người đàn ông trước mặt lại làm như không hiểu mà hỏi lại: "Chuyện này là chuyện gì?"
Vương Tịnh Vân không phải kiểu phụ nữ dễ bị ức hiếp, biết đối phương cố tình khiêu khích vẫn giữ được bình tĩnh, khoé môi cong nhẹ mỉa mai: "Anh nói thử xem, đàn ông lừa gạt phụ nữ đưa vào khách sạn còn có thể làm ra chuyện tốt đẹp gì?"
Tống Uy Lâm khoanh tay trước ngực, đôi mày rậm hơi nhíu lại: "Tôi lừa gạt em?".
"Chẳng phải sao? Tay săn ảnh mà anh không cắt đuôi được giờ đang ở đâu hả?" - Cô nói với thái độ ngạo nghễ, những tưởng sẽ khiến anh xấu hổ vì bị nắm thóp. Nhưng không. Tống Uy Lâm chỉ khẽ "À" một tiếng như vừa mới hiểu ra, khoé môi cong nhẹ, liếc mắt về phía ngoài ban công, thong dong nói: "Muốn biết anh ta ở đâu, chi bằng em tự mình nhìn đi."
Updated 47 Episodes
Comments
Hoài Phương
chòi chòi tui mê
2023-08-10
2