Lời chia ly đột ngột

Người đầu bếp trẻ đưa mắt nhìn về phía hai bà cháu đang co ro đắp mảnh chăn mỏng trong cái lạnh về đêm, khẽ thở dài. Trên trời xuất hiện nhiều vì sao hơn, dải ngân hà trải dọc nền xanh đen phía cao, tạo thành một bức màn lấp lánh kim sa. Ánh trăng rọi xuống mặt nước đằng xa, tạo thành những lớp sóng bạc trong đêm. Đại Hùng lặng lẽ ngắm cảnh quan trước mặt thầm nghĩ, có lẽ điều tốt đẹp duy nhất thời đại này mang lại, là cảnh tượng thiên nhiên hoang sơ đã lấy lại được vẻ đẹp của nó.

Từ những năm 90 của thế kỷ trước, nhiều cảnh báo về sự thay đổi môi trường Trái Đất được đưa ra bởi những chuyên gia nghiên cứu về hiệu ứng nhà kính. Nhưng cho đến hơn năm trăm năm sau kể từ ngày phát hiện sự thay đổi tiêu cực của khí hậu, đất đai và tài nguyên, con người vẫn chưa ngừng sự tàn phá của mình đối với mẹ thiên nhiên. Sau “Trang sử trắng” – một sự kiện đã bị xóa khỏi dòng lịch sử của loài người, thế giới bắt đầu thay đổi, theo một hướng tiêu cực hơn: Mặt đất bị tàn phá nghiêm trọng, các vùng đất có thể canh tác nông nghiệp bị giảm sút và thay vào đó là sự biến đổi về kết cấu đất đai; các giống động – thực vật đột ngột bị biến đổi, nhiều giống loài vốn là nguồn cung thực phẩm chính cho con người trở nên độc hại và nguy hiểm; cho đến năm 3021, số lượng thực vật và động vật có thể tiếp tục sử dụng làm thực phẩm chỉ còn dưới 100 loài. Những biến đổi khí hậu, môi trường và hệ sinh thái kéo theo nhiều cơn khủng hoảng dân số, nạn đói xảy ra khắp nơi để rồi hình thành các chính phủ mới. Các cường quốc trở nên bệ rạc, những thành phố phồn hoa biến mất và trở thành các di tích đổ nát. Việt Nam cũng chẳng thể thoát khỏi kết cục tàn nhẫn mà mẹ thiên nhiên mang lại.

Sài Gòn năm 3021 trở thành một đống tàn tích, dưới sự phát triển kinh tế những năm 2088 đã khiến mảnh đất màu mỡ này bị khai thác quá mức. “Ngày tận thế đẫm máu” xảy ra vào năm 3017 đã khiến mọi vùng đất trở nên hoang tàn quạnh quẽ, mẹ thiên nhiên giáng cơn thịnh nộ của mình xuống những đứa con hoang đàng, gây nên lũ lụt, bão táp và các cơn hồng thủy ở khắp nơi. Sau trận bão khủng khiếp nhất mọi thời đại, mọi sinh vật trên Trái Đất đều bị biến đổi. Hạn hán kéo dài suốt tám tháng sau đó, các loài thực vật phát triển với hình thái hoàn toàn khác trước đây, những nhóm động vật làm thực phẩm chính như heo; bò; gà và ngựa bị biến dị và trở nên hung hãn hơn. Cơn đói bắt đầu tràn ra khi những nhà máy chế biến thức ăn nhanh bị đình trệ do ảnh hưởng sau thảm họa, loài người cố gắng khôi phục nền công – nông nghiệp thực phẩm và thất bại ba năm sau đó, khi xác định được hầu hết các động – thực vật đều bị biến dị, nếu không trở nên hung hãn và nguy hiểm hơn thì cũng chứa đầy độc tố không thể loại thải.

Thế giới gần như đã chết.

Đại Hùng lẩm bẩm. Loài người cũng đang dần chết mòn trong lúc gánh chịu hậu quả của những hành vi tàn phá thiên nhiên do mình gây ra, tiếng khóc than vang lên khắp mọi nơi. Nhưng trách được ai bây giờ, khi hệ quả này là từ chính sự tàn phá mà họ mang lại cho Trái Đất? Thiên nhiên có thể tiếp tục tuần hoàn mà chẳng cần đến con người, nhưng nhân loại sẽ sớm bị tuyệt diệt nếu đất mẹ rút lại những quà tặng mà bà ta đã trao cho họ từ ngàn xưa. Việc động thực vật bị biến dị là đòn giáng mạnh xuống xã hội loài người, món quà quý giá nhất đã bị lấy đi, nhân loại và những thế hệ hậu duệ của chúng sẽ phải chật vật trong một thời gian rất, rất dài nữa. Anh sẽ phải nhìn thấy những mảnh đời như hai bà cháu nằm kia, vùng vẫy trong tuyệt vọng và chờ đợi cái chết đến với mình: hoặc chết đói, hoặc trúng độc thực phẩm mà chết.

“Sẽ còn tiếp tục đến bao giờ?”

Anh hỏi, nhưng chẳng có ai trả lời. Phía trên bầu trời kia, những ngôi sao cứ sáng lấp lánh.

“Cậu còn thức không cậu Hùng?”

Đại Hùng quay lại, bà Sáu đang lần mò trong bóng tối bước về phía anh. Thấy thế, anh nhỏm dậy đỡ lấy người đàn bà già cỗi và theo chỉ dẫn của bà bước ra phía ngoài căn nhà. Chạm vào cánh tay gầy guộc đó, anh bỗng chốc thấy chạnh lòng. Bàn tay nhăn nheo gần như chỉ còn da bọc xương run rẩy trong tay anh, những đường gân xanh xao nổi lên dưới lớp da mỏng, khi Đại Hùng nhìn bà Sáu lần đầu tiên, anh đã hiểu ý định của bà khi tìm anh trong lúc bé Thảo đang say ngủ là gì. Đỡ bà Sáu ngồi xuống tảng đá phẳng trước nhà, anh cởi áo khoác đưa cho bà tránh gió và sương đêm, người bà ngước lên nhìn bầu trời đầy sao, trong đôi mắt ương ướt. Bật chợt, bà quỳ xuống níu lấy anh nài nỉ.

“Tui biết làm vầy cậu khó xử lắm, nhưng cậu làm phước chấp nhận mong muốn ích kỷ này của tui. Cậu chỉ là một người qua đường tốt bụng, nhờ vả cậu chuyện này là quá bất công với cậu, nhưng cầu xin cậu cho cái Thảo đi theo cậu với! Nó chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cái gì tui cũng đã dạy cho nó làm, cậu muốn nó làm trâu ngựa cũng được, tui chỉ xin cậu cho nó một bữa ăn no là được rồi.”

“Bà ngồi dậy đi…”

“Tui cầu xin cậu, cậu không nhận lời tui quỳ miết ở đây thôi cậu Hùng…” – Bà Sáu nước mắt lưng tròng, dập đầu xuống đất trước mắt anh, đôi vai ốm yếu của bà run lên vì lạnh. “…Con Thảo…ba má nó mất hồi nó nhỏ xíu, tui nuôi nó tới giờ cũng biết là không cầm cự nổi thêm bao lâu nữa. Nó mới có mười ba tuổi mà nếu tui chết đi rồi nó biết sống sao…Là tui không chăm lo cho nó được tốt nhưng tui dạy dỗ nó cẩn thận lắm cậu à, nó sẽ không gây rối gì cho cậu đâu tui thề, tui thề nó không gây rối cho cậu đâu…xin cậu cho nó theo cậu với…”

Đại Hùng cúi xuống đỡ lấy bà Sáu, anh biết rõ tình cảnh của hai bà cháu vô cùng éo le, bệnh trạng suy nhược của bà cũng đã tới hồi không thể chống đỡ nổi. Từ làn da tới mái tóc, đôi mắt đục và cách bà ăn từng muỗng cháo đã nói lên tất cả. Nhưng cuộc du hành của anh không phải chỉ để cho vui, nếu bây giờ lại dắt theo một đứa trẻ, chẳng khác nào tự mua dây buộc mình. Hơn nữa, vốn dĩ như bà Sáu đã thừa nhận, anh chỉ là một kẻ qua đường, rồi dễ gì bé Thảo chấp nhận theo một người đàn ông xa lạ? Bà Sáu đã đặt cược vào anh khi quan sát thái độ của Đại Hùng từ khi anh vừa bước vào căn nhà, chính anh cũng biết thế, nhưng việc nhờ vả này khó lòng có thể đáp ứng được. Anh lấy sức trẻ của mình đỡ bà Sáu ngồi lại trên tảng đá, người đàn bà già nua ôm mặt khóc nức nở. Bà cũng hiểu rõ rằng sẽ chẳng ai chấp nhận lời cầu xin này nhưng có lẽ bà vẫn muốn thử một lần, khi nhìn thấy biểu cảm của Đại Hùng, bà chỉ biết khóc. Cơ thể rệu rã này của bà như ngọn nến sắp tắt lửa, sống hôm nay chưa biết tới ngày mai, người thân cũng đều lạc tan tứ xứ, chỉ còn lại Dạ Thảo với bà nương nhau mà sống. Giờ đây nếu nhỡ có sự vụ gì, để một đứa bé mười ba tuổi bơ vơ giữa đời thật quá sức khó khăn.

“Những chuyện này…con không chắc được…”

Đại Hùng ngần ngừ nói, anh chẳng thể từ chối thẳng thừng mà cũng không cách nào đồng ý. Bà Sáu ngước lên nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ, tròng mắt đã đục đi mấy phần. Bàn tay như cây đã khô héo vịn vào anh mất đi sức lực. Bà chùi nước mắt, những giọt lệ thấm sâu xuống những nếp nhăn trên gương mặt.

“Không…đáng lẽ tui không nên làm vậy với cậu…chỉ là…”

Bà Sáu thở dài, trăng trên đầu vừa bị mây che khuất lấp. Tiếng thở dài của bà cứ ám ảnh anh suốt đêm, ngay cả trong giấc mơ chập chờn ẩn hiện.

Đại Hùng giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng khóc nức nở của Dạ Thảo. Vừa mở mắt, anh đã nhìn thấy con bé ngồi bên cạnh bà Sáu, dùng hết sức bóp chân tay cho bà của mình. Đại Hùng nhanh chóng đến xem xét tình hình thì thấy cơ thể bà Sáu lên cơn sốt cao, mồ hôi rịn ra như tắm. Gương mặt của bà nhăn nhó lại ra chiều đau đớn lắm, các đầu ngón tay đã thâm tím lại, run lẩy bẩy. Anh kiểm tra đồng tử thì thấy đôi mắt đã đục hẳn hơn so với hôm qua, tròng trắng chuyển sang màu xám nhạt. Căn bệnh suy nhược ngày càng nặng hơn, có lẽ chuyện tối qua đã khiến tinh thần của bà Sáu giảm sút dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu đi.

“Kiểu này, là suy nhược Zenzaber kéo dài nên đã tới mức phát tán bệnh rồi.”

Đại Hùng lẩm bẩm. Suy nhược Zenzaber là căn bệnh xuất hiện từ khoảng ba năm trước, giết chết bệnh nhân một cách dần mòn trong thời gian dài mà việc chữa trị tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Ban đầu người bệnh chỉ xuất hiện những triệu chứng của suy dinh dưỡng bình thường, nhưng càng chữa theo bệnh suy nhược thường lại càng khiến bệnh tình nặng hơn. Đôi mắt sẽ đục dần và chuyển sang màu xám, nội tạng bên trong cơ thể cũng sẽ bị tổn thương và suy kiệt, không thể hấp thụ dinh dưỡng được nữa. Cuối cùng, người bệnh sẽ lên cơn sốt cao, co giật, các cơ quan trọng yếu sẽ ngừng hoạt động dần dẫn đến cái chết đau đớn. Cứ như thế này thì chỉ chừng nửa tiếng nữa, bà Sáu sẽ ra đi vĩnh viễn.

Con Thảo gào khóc gọi tên bà của mình, nhưng đôi mắt đục của bà Sáu chẳng hề phản ứng. Nó siết chặt lấy những ngón tay run rẩy đó, rồi bật dậy bỏ chạy khỏi căn nhà.

“Em đi đâu…?”

Đại Hùng bất ngờ trước hành động của Thảo, nhưng anh không thể bỏ mặc bà Sáu đang hấp hối tại đây được. Điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là giúp bà Sáu giảm thiểu cơn đau hết mức có thể. Đại Hùng mở ba lô của mình, lôi ra một chai thủy tinh chứa chất lỏng màu tím sậm. Chai rượu Tử Nho là thứ mà anh dự tính sẽ dùng để trao đổi ở nơi kế tiếp du hành, nhưng trong tình hình này thì không thể có cách nào khác được. Anh đổ rượu ra ca sắt, nâng người bà Sáu dậy rồi ép bà uống từng ngụm một. Trong nho đã có sẵn một hàm lượng cao resveratrol giúp giảm đau nhanh chóng mà không ảnh hưởng tới COX-1 – một loại enzym hỗ trợ làm lành vết thương có trong cơ thể, ngoài ra, rượu còn có thể làm giảm cơn đau dạ dày tốt hơn cả thuốc, mà với bệnh suy nhược Zenzaber, dạ dày và ruột non là hai nơi dễ tổn thương nhất. Bà Sáu nuốt từng ngụm rượu một cách khó nhọc, đôi mắt đục gần như đã mù nhìn trân trối lên trần mái. Bà huơ tay về phía trước, siết chặt lấy bàn tay của anh với vẻ mặt cầu khẩn.

“Con…con sẽ làm vậy.” – Đại Hùng nghiến răng, nắm lấy những ngón tay của người bà sắp từ bỏ cõi đời, hứa hẹn. “Con sẽ dẫn theo bé Thảo.”

“Vùng số 31, làm ơn…”

Bà Sáu nói khó nhọc trong lúc được anh bế lên, Đại Hùng nhanh chóng đưa bà ra phía ngoài. Bầu trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Vùng số 31 được đánh dấu trên bản đồ Sài Gòn thuộc quận Phú Nhuận, là nơi đắt đỏ nhất thành phố này. Bởi lẽ nó là nơi duy nhất cung cấp dịch vụ Y tế và dược liệu. Vùng số 31 được điều hành bởi chủ tịch thành phố và chỉ có duy nhất một bệnh viện cung cấp các dịch vụ chữa trị. Bà Sáu hiểu rất rõ Dạ Thảo đã đi đến đâu, và con bé sẽ gây ra chuyện gì. Ngay khi vừa đến được vùng số 31, cả hai đã nghe thấy tiếng náo động.

Dạ Thảo co mình dưới đất, chịu những cú đá liên tiếp vào bụng và mặt. Trong tay con bé là lọ thuốc không rõ nhãn đã vỡ đôi, mảnh thủy tinh sắc cứa vào da chảy máu ròng ròng. Đại Hùng mau chóng đặt bà Sáu xuống rồi chạy lại ngăn cản ba tên bảo vệ lẫn y sĩ đang đánh đập con bé. Chúng đẩy anh ra rồi hét lớn, phun ra những từ đe dọa tục tĩu.

“Làm ơn…ngừng lại! Thảo ơi, con ơi…”

Dạ Thảo nghe tiếng bà của mình liền vùng dậy, con bé húc ngã một gã mặc áo blouse trắng với sức lực mạnh mẽ bất ngờ rồi vừa gào khóc vừa chạy đến bên bà mình. Lọ thuốc vỡ nát, mùi thuốc hòa cùng với máu loang loáng trong lòng bàn tay con bé.

“Đủ rồi! Tôi sẽ trả tiền, tôi trả tiền cho các anh.”

Đại Hùng lên tiếng, chặn lại động thái của những kẻ bạo lực. Một lọ thuốc giảm đau có giá 7 đồng, một số tiền đủ để cho một nhà ba người ăn cả tuần lễ. Những đồng vàng rơi xuống tay bọn y sĩ, chúng phun nước bọt vào áo khoác của anh, lầm bầm chửi rủa.

Khi Đại Hùng giải quyết xong với bọn y sĩ và quay trở lại, thì anh cũng nhận ra thời gian của bà Sáu chỉ còn có thể đếm từng giây. Đôi mắt của bà Sáu đã mù hẳn nên chỉ có thể dùng tay của mình chạm lấy đứa cháu duy nhất, hai bà cháu cùng ôm nhau ngồi khóc.

“Thảo…Thảo à.” – Bà Sáu chạm vào gương mặt hốc hác của con bé, dòng lệ chảy dài trên má bà. Một cách khó nhọc, bà thều thào dặn dò Dạ Thảo những điều sau cuối. “Con đi theo cậu Hùng, nhớ ngoan nghe hông.”

“Bà ơi con không đi đâu, con ở đây với bà mà. Sao bà lại đuổi con?”

“Không được ăn cắp nữa…”

“Bà đừng nói nữa, con nhờ anh Hùng đưa bà về nghỉ ngơi. Bà ngủ một giấc là sẽ khỏe lại thôi mà bà!”

“Không được gây phiền phức…cho cậu Hùng…”

“Bà ơi…!!” Con Thảo gào lớn, nó cảm nhận được cái lạnh lan dần khắp cơ thể bà mình.

“Bà thương con…thương con nhiều…Thảo à…”

“Bà ơi bà đừng bỏ con…Bà ơi…Bà ơi? Bà!!”

Con Thảo khóc lớn, nó cố sức lay người bà Sáu thật mạnh, nhưng cơ thể bà đã nhũn ra chẳng còn sức sống. Cái lạnh từ làn da người chết thấm sâu vào tim của con bé, khiến cả người nó bủn rủn và lệ thì tuôn trào không dừng được. Trời gầm lớn một tiếng, những giọt mưa thi nhau rơi xuống mặt đất như thể khóc thương cho một đứa trẻ vừa mất đi người thân duy nhất. Đại Hùng tiến tới khó nhọc kéo con bé rời khỏi xác người bà, rồi bế cơ thể đã mất nguồn sống của bà Sáu trở lại căn nhà ọp ẹp. Dạ Thảo nước mắt giàn giụa, chạy theo dùng đôi tay bé xíu bấu lấy áo khoác của anh, vừa đi vừa ngửa mặt lên trời khóc thê lương.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play