Trời đã tối, Hana vẫn ngồi trên xe, trên tay vẫn cầm túi đồ ăn, gương mặt cô đã không còn cảm xúc, đôi mắt vô hồn hướng về phía trước, không biết đã đi được bao lâu, đã đi qua bao nhiêu thành phố. Bây giờ chỉ còn cô ngồi trên xe, tài xế thấy cô ngồi từ sáng đến bây giờ thắc mắc hỏi.
- Cô gì ơi.
Hana giật mình nhìn sang bác tài xế.
- Bác gọi cháu có chuyện gì vậy ạ?
- Tôi thấy cô cứ ngồi từ sáng đến bây giờ nên định hỏi cô muốn đến đâu?
- Bác cho con hỏi, con đã đi qua bao nhiêu thành phố rồi ạ?
- Chắc cũng phải 6 thành phố rồi đó cô.
Nhìn trời đã sầm tối, Hana cũng không muốn làm phiền bác tài nữa.
- Bác lái xe đến thành phố tiếp theo rồi cho cháu xuống nhé.
...1 tiếng sau...
- Đến nơi rồi cô.
- Cảm ơn bác
Cô trả tiền rồi xuống xe, cô lang thang trên con phố xa lạ, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
- Thành phố này có vẻ yên tĩnh hơn mấy thành phố kia nhỉ.
Bây giờ đã là gần 10 giờ đêm, bóng dáng bé nhỏ vẫn đang lang thang trên đường tìm chỗ ngủ. Đột nhiên trời bắt đầu nổi cơn giông, mưa bắt đầu kéo đến.
- Sao lại mưa vào ngay lúc này chứ?
Hana vội vàng chạy đi tìm chỗ trú, đi được một đoạn thì cô trú tại một quán Cafe. Chị nhân viên thấy cô ngồi co ro một góc liền pha một cốc cà phê nóng đưa cho cô.
- Em uống đi cho đỡ lạnh.
Hana mỉm cười từ chối.
- Em không cần đâu ạ, cảm ơn chị
Chị nhân viên ngồi xuống bên cạnh Hana
- Em cứ uống đi, cốc này chị không tính tiền đâu.
Hana do dự một lúc rồi cũng nhận lấy.
- Em bao nhiêu tuổi vậy?
- Em 15 tuổi ạ.
- Sao không về nhà mà lại lang thang trên đường vậy?
Hana nghe vậy thì có chút lúng túng nhưng sau đó vẫn trả lời chị nhân viên.
- Tại em mới chuyển lên đây nên vẫn chưa tìm được trọ.
- Ra là vậy, bố mẹ không đi cùng em sao?
Hana đột nhiên khựng lại sắc mặt bắt đầu tái mét, chị nhân viên thấy vẻ mặt của cô lo lắng hỏi.
- Em sao vậy?
Cô nhìn chị nhân viên rồi mỉm cười
-Không có gì đâu ạ, em nghĩ mấy chuyện vu vơ thôi.
Chị nhân viên gật đầu rồi im lặng không nói gì, Hana quay sang chị nhân viên rồi do dự hỏi.
- Chị có thể cho em trú tạm ở đây trong đêm nay được không ạ? Tại em đến đấy vào trời tối nên cũng chưa tìm được trọ.
- Được, dù gì tôi nay chị cũng ở đây canh quán.
Nghe vậy cô liền vui mừng liên tục cảm ơn chị nhân viên
- Em cảm ơn chị.
-Không có gì đâu, em ngồi đây nha chị đi cất đồ nhé"
Hana gật đầu rồi dựa vào ghế nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn đang rơi càng lúc càng nặng hạt đôi lúc còn có cả sấp chớp lóe lên. Cô gái ấy cứ ngồi ngắm mưa với vẻ mặt trầm ngâm nghĩ lại hình ảnh của mẹ, nước mắt lại tuôn ra, cô ước gì mình có thể về sớm hơn một chút thì có lẽ bây giờ hai mẹ con có thể cùng nhau ngắm mưa được rồi. Cô tự hỏi tại sao bản thân không tàn bạo một chút, không ác độc một chút, mạnh mẽ một chút, cô quá đỗi yếu đuối để rồi để phải nhận lại sự mất mát không đáng có, nghĩ lại ngày hôm đó sao cô không lấy luôn lọ thuốc độc để kết liễu ông ta nhưng lương tâm cô không cho phép như vậy, dù gì ông ấy cũng là ba của cô, người đã sinh ra cô và cho một cuộc sống sung sướng làm sao có thể đầu độc người đã cho cô cuộc sống đáng mơ ước được chứ. Càng nghĩ càng uất ức nhưng cũng cảm thấy đầy tội lỗi. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên gò má người con gái ấy, nghĩ về cuộc sống sau này, cô không biết được bản thân phải đối mặt với những gì? Còn bao nhiêu ngày nữa cô sống trong yên bình? Bao nhiêu ngày nữa thì ba cô sẽ phát hiện ra cô đang ở đây? Ông ta sẽ làm gì khi bắt cô về? Hàng vạn câu hỏi cứ xoay quanh trong tâm trí cô bé ấy, đối với cô bé chỉ mới 15 tuổi thì điều đó là quá đỗi khủng khiếp, vượt qua những gì cô bé đã từng trải qua liệu đây có phải là cái giá phải trả cho những việc xấu cô bé đã gây ra ở kiếp trước hay đây chỉ là một trải nghiệm mà chúa trời đã sắp đặt để cô bé có thể trưởng thành hơn? Con đường phía trước đều đang mờ mịt đầy sự nguy hiểm đối với cô bé 15 tuổi có thể đối đầu với nó chứ?
Bây giờ đã là 11 giờ đêm cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, Hana vẫn ngồi trầm ngâm ở đó nghĩ về tương lai sau này của mình, chị nhân viên nhìn thấy cô bé như vậy cũng cảm thấy có chút kì lạ đi đến ngồi cạnh cô bé.
- Em có chuyện gì buồn sao?
Hana quay sang đáp lại
- Không ạ, em chỉ suy nghĩ về cuộc sống sau này thôi.
Hana nhìn sang biển tuyển nhân viên ngay góc cửa liền hỏi.
- Quán chị còn tuyển nhân viên không ạ?
- Em muốn vào làm sao?
- Vâng ạ
- Vậy ngày mai chị sẽ giao việc cho em nhé.
- Dạ được.
- Mà tên em là gì vậy?
- Em tên Hana ạ.
- Chị tên Mina, có việc gì cần giúp cứ nói với chị nhé.
Mina nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ
- Cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi đi sáng mai còn làm.
- Chị cứ đi ngủ trước đi, em ở ngoài này một lát.
- Sau em nhớ tắt đèn đi đó.
Hana gật đầu, Mina thấy vậy cũng không nói gì khóa cửa rồi vào phòng đi ngủ. Bây giờ chỉ còn lại mình Hana ở ngoài, cô bé vẫn ngồi góc đó ngắm mưa.
"Không biết sau này sẽ thế nào nữa?"
Hana kiểm tra lại tiền và giấy tờ của bản thân thật may mắn khi không có thứ nào bị đánh mất, còn về số tiền còn lại của cũng chỉ đủ mua một bộ quần áo vậy còn những đồ thiết yếu trong nhà thì cô lấy gì mà chi ra đây? Hana kiểm tra lại những đồ mình đã mua trong hôm nay.
- May quá, có đủ thức ăn và đồ dùng rồi.
Cô bé bắt đầu dành cả đêm để tính toán các khoản chi tiêu của bản thân rồi thống kê lại và kết quả là cô gái nhỏ này đã thiếp đi lúc nào không hay
...Sáng hôm sau...
Mina tỉnh dậy đi ra ngoài thấy Hana đang say giấc rồi lại nhìn tờ thống kê chi tiêu của cô
- Con bé này, dành cả đêm để tính mấy cái sao?
Mina nhìn cô ngủ say không nỡ gọi dậy, cô liền lấy một cái rồi đắp vào cho cô bé rồi đi thay đồng phục chuẩn bị đồ để phục vụ. Một lúc sau, vài nhân viên mở của đi vào thấy có một cô bé đang ngủ trên bàn họ liền tiến lại.
- Cô bé này từ đâu ra đây?
- Nhìn dễ thương quá à.
Họ bắt đầu xì xào về Hana, nghe thấy tiếng ồn ào Hana mở mắt ngồi dậy, thấy những đôi mắt đang dồn về phía mình cô liền bật dậy.
- Xin chào cô bé, em ở đây đêm qua sao?
Hana ấp úng trả lời.
- D..Dạ vâng, hôm qua trời mưa nên em vào đây trú tạm ạ.
Mina vội đến giải vây cho cô.
- Chúng mày làm con bé sợ đó.
- Tụi tao đâu có làm gì đâu.
- Chúng mày cứ nhìn chằm chằm người ta như thế thử hỏi nó không sợ mới lạ đó.
Hana gõ vai cô.
- Không sao đâu chị, em vừa tỉnh dậy nên hơi giật mình thôi.
- Đó mày thấy chưa, bé nó đâu có sợ đâu.
- Được rồi, em đi rửa mặt rồi thấy đồ đi.
- Dạ.
Hana lon ton đi vào phòng chuẩn bị thật nhanh. Còn ở bên ngoài mọi người đang bàn tán về cô.
- Ủa, bé đó làm quán mình hả?
- Ừm, con bé vừa chuyển đến đây tối qua.
- Nhìn bé đó đáng yêu thật đó, tao muốn nựng má bé nó quá.
- Lo làm đi con nhỏ kia, tí nữa khách đến lại không kịp nữa bây giờ.
Hana bước ra nở nụ cười thân thiện với mọi người.
- Chào anh chị, em là Hana, nếu em có sơ xuất trong công việc mong mọi người chỉ bảo.
Có người lên tiếng hỏi cô.
- Em biết pha cà phê không bé?
"Dạ em biết.
- Em cho tụi chị xem đi.
Hana bắt đầu đi pha cà phê còn những người khác thì đứng túm tụm lại xem cô làm
- Em xong rồi ạ.
Cô đưa cho mọi người uống thử cà phê tự pha, trong lòng cầu nguyện mọi người sẽ thích.
- Mọi người thấy như thế nào ạ?
- Được nha, em học cách pha này ở đâu vậy?
Nghe vậy cô thở phào nhẹ nhõm rồi trả lời
- Hồi nhỏ em có từ mẹ ạ.
- Cà phê em pha ngon lắm luôn đó.
- Em cảm ơn.
Hana tươi cười khi thấy phản ứng của mọi người đúng là không phí công cô học pha cà phê mà.
- Em còn công thức nào nữa không, pha cho tụi chị xem.
- Dạ em còn.
Và cứ vậy hết một buổi sáng Hana chỉ việc pha cà phê cho mọi người nếm thử.
- Nhất định phải thêm mấy loại cà phê này vào menu mới được.
Hana nhìn mọi người tấm đắc khen ngon cà phê do chính mình làm trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Và cả ngày hôm đó là một ngày hoạt động năng suất của cô, đến 4 giờ chiều cô xin phép mọi người về sớm để tìm trọ và mua đồ dùng cần thiết. Cô đi một hồi cũng tìm được căn trọ hợp lý.
"Trước mắt cứ như vậy đã, còn gì nữa thì sẽ tính sau"
Cô sắp xếp đồ đạc vào một góc sau đó tính toán cho những khoản chi phí sau này.
- Tiền trọ, tiền điện, tiền nước đã mất 3 triệu rồi mà làm ở quán có được 5 triệu thôi à.
Hana ngồi suy nghĩ đắn đo về những khoản tiền sau này, còn cả việc đi học của cô nữa với số tiền đó đối với cô là quá ít để có phục vụ cho việc học, thật đau đầu mà.
- Hay mình làm thêm một việc nữa được không nhỉ?
Suy nghĩ một hồi cô quyết định ra ngoài kiếm thêm việc làm
...2 tiếng sau...
- Sao không có quán nào tuyển vậy trời.
Hai tiếng trôi qua Hana đã đi khắp con phố, đi qua bao nhiêu cửa hàng nhưng vẫn chưa tìm được công việc mới. Cô thở dài bất lực định quay về nhà thì bị ai gọi lại.
- Bé ơi, khoan đã.
Nghe vậy Hana quay đầu lại nhìn.
- Chị gọi em sao?
Cô gái đó tiến lại chỗ Hana.
- Em đang tìm việc làm đúng không?
Nghe vậy Hana nghi ngờ lùi lại
- Chị theo dõi em sao?
Cô gái đó vội vàng giải thích.
- Không phải vậy đâu, tại chị đi ngang qua chỗ này thấy em đang xin việc nên chị đến hỏi thôi.
Hana nghe vậy cũng gỡ bỏ phòng bị.
- Chị đang tuyển nhân viên sao?
Cô gái gật đầu rồi nói.
- Chị đang rất cần.
Hana nghe vậy liền vui mừng.
- Vậy quán của chị là quán gì vậy? Nó nằm ở đâu vậy?
- Quán bar, nó nằm ở gần đây thôi.
Câu nói như sét đánh ngang tai khiến cô vỡ mộng.
Quán bar sao?
Cô gái liền tươi cười nói với cô.
- Chị đảm bảo với em là ở đó sẽ không có ai dám đụng chạm đến em đâu, em chỉ việc mang rượu đến cho khách là được.
Hana có chút do dự, cô gái thấy liền đưa ra đưa bản hợp đồng cho cô.
- Em yên tâm, nếu có ai làm hại em lập tức sẽ có người ra bảo vệ em. Lương khởi điểm là 6 triệu, em thấy thế nào?
- Em cần thời gian suy nghĩ có được không ạ?
- Ok, vậy lúc nào em quyết định xong thì liên hệ với chị nhé.
Cô gái đưa danh thiếp cho cô sau đó bỏ đi, Hana cũng cầm theo bản hợp đồng rồi đi về nhà. Cả tối hôm đó cô cứ chăm chăm vào bản hợp đồng đó, cô biết môi trường đó sẽ có rất nhiều nguy hiểm nhưng bây giờ cô đang rất cần việc.
- Chỉ cần mang rượu ra thôi mà, chị ấy cũng hứa với mình nếu có ai đụng chạm sẽ có người bảo vệ rồi mà.
Do dự một hồi rồi cô cũng liên hệ với cô gái đó.
- Em suy nghĩ thế nào rồi?
- Chị đảm bảo với em về những điều chiều nay chị nói với em chứ?
- Chị đảm bảo
- Vậy bao giờ em có thể đi làm.
- Tối ngày mai từ 8 giờ đến 12 giờ, em thấy sao?
- Dạ được.
Nói xong cô tắt máy rồi kí vào bản hợp đồng rồi tắt đèn đi ngủ.
Updated 50 Episodes
Comments
tội nữ chính quá à
2023-07-17
0