Chương 3

Người bên ngoài gọi cậu là một người hàng xóm cũng khá thân thiết với gia đình Mộc Kỳ, từ khi bà ngoại mất thì cậu phải sống một mình, cậu đã bỏ học từ năm lớp 9 để đi làm có gì khó khăn thì người hàng xóm kia cũng giúp cậu.

Mộc Kỳ nhìn chiếc xe phía mặt mày nhăn lại, cái người trong chiếc xe kia sẽ đưa địa chỉ nhà của cậu trước đây. Người đàn ông bước xuống từ chiếc xe nhìn kiểu cách ông ta ăn mặc vô cùng sang trọng nếu như là trước đây thì Mộc Kỳ sẽ thích nhưng bây giờ thì không.

Hàng xóm lại gần cười với cậu một cái, bà ấy nói

“Kỳ Kỳ cháu vậy mà là đứa con thất lạc của Thẩm gia đó sao, thật may mắn

Câu nói của hàng xóm làm cậu phải suy ngẫm rõ ràng điều đó chẳng may mắn gì cả, ai muốn làm con của bọn họ thì cứ làm bản thân cậu không cần.

Trước mặt hàng xóm kia cậu vẫn phải giả vờ cười rồi gật đầu cho qua loa.

Mộc Kỳ bước lại gần chỗ người đàn ông đó đứng, khuôn mặt ông ta hơi cứng lại chẳng biết nói chuyện gì mới phải, ông ta xé một mảnh giấy từ cuốn sổ tay trong xe của ông ta rồi lấy chiếc bút gắn bên túi áo phía bên trái viết viết địa chỉ nhà họ Thẩm.

Địa chỉ mới vừa đến tay Mộc Kỳ thì cậu đã xé ngay lập tức.

“Nói với nhà họ giúp tôi, ‘tôi tên Mộc Kỳ, tôi không có liên quan gì đến Thẩm gia, thứ to lớn như vậy tôi không thể nhận nổi’ gửi lời đến họ cho tôi nhé”

Nói xong Mộc Kỳ quay đầu đi vào bên trong chẳng hiểu sao cậu lại thấy cực kì sảng khoái khi nói ra những gì cậu luôn giấu trong lòng.

Người đàn ông đứng sững sờ một lúc, cũng không hiểu tại sao cậu bé kia lại nói như vậy ông ta cũng chỉ là người làm trong nhà Thẩm gia thôi, nếu như cậu không về thì ông cũng sẽ bị đuổi việc mất thôi.

Đến tối cả gia đình Thẩm gia quay về nhà ăn cơm, một hồi lâu mới nhận được thông tin Mộc Kỳ không quay trở về nơi này, bà mẹ Vân Vân nghe được tin này mặt buồn thiu tâm trạng đang vui vẻ khi biết sắp được bảo bối của mình 18 năm xa cách giờ tâm trạng lại ỉu xìu xuống vì biết cậu không muốn quay về đây.

Thẩm Phong, Thẩm An an ủi mẹ của mình.

“Mẹ à, không có con sao anh Mộc Kỳ không muốn về thì vẫn có con đây mà mẹ” mắt Thẩm An rưng rưng tỏ vẻ đáng thương trước mặt bà, bà ôm đứa con trai không cùng huyết thống này mà tự an ủi chính lòng của mình.

“Ngày mai con sẽ đến đón em ấy mẹ yên tâm đi, chắc chắn em ấy thấy lạ khi không lại lòi ra một gia đình mới mà thôi”

Bà Vân yên tâm mà đứng dậy kêu mọi người vào dùng bữa, tâm tình bà cũng tốt lên một cài phần.

Thẩm Kinh nhìn bọn họ cũng không giấu gì ông cũng muốn gặp đứa con 18 năm xa cách của mình nghe người ta nói thằng bé ở ngoài rất đáng thương sống chật vật một mình lăn lộn bên ngoài để kiếm tiền sống bản thân làm cha như ông sao mà không thương cho được.

Bữa cơm kết thúc mặt ba người họ đều trù ụ ra khiến bầu không khí trở nên căng thẳng Thẩm An giờ cũng không biết nói gì mà lẳng lặng đi lên phòng của mình. Trong lòng cậu ta đã bắt đầu đố kỵ với cái người tên Mộc Kỳ kìa mặc dù chưa gặp bao giờ nhưng cậu ta cũng có thể biết được người kia đang ghét đến cỡ nào. Vì cậu mà cả gia đình đang vui vẻ mà trở nên u ám tại sao lại xuất hiện, tại sao không chết đi cho xong vậy hả.

Mộc Kỳ bên này hắt xì hai cái, gãi đầu không hiểu ai lại đang chửi cậu hiện tại cậu cũng đâu có xuất hiện ở nhà họ Thẩm kia đâu. Cậu không suy nghĩ nhiều nữa bắt đầu thay quần áo ra ngoài làm ca đêm ở siêu thị, trước đây khi về Thẩm gia cậu đã xin phép nghỉ làm cứ nghĩ cuộc sống sung sương đã đến với cậu ai mà ngờ sống ở đó cũng có khác gì sống ở địa ngục đâu chứ hối hận giờ làm lại vẫn kịp.

Cậu đã đi chệch với quỹ đạo, trời tối đêm gió bắt đầu thổi mạnh thời tiết trở nên lạnh hơn. Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ thì bỗng có một chiếc xe Mercedes dựng ở ngoài đó. Một người đàn ông ăn mặc cực gì đơn giản bước xuống xe. (Trông đơn giản nhưng mà giá tiền thì không đơn giản đâu ha)

“Cho tôi một bao thuốc lá”

Giọng lại lạnh lùng kia cất ra từ người đàn ông lúc đầu Mộc Kỳ không giám ngửng đầu lên nhìn nhưng nghe thấy giọng nói thì bất chợt cậu ngửng đầu lên nhìn hắn.

‘Đẹp trai quá’ đôi mắt hắn sắc cùng với chiếc mũi cao thẳng táp của hắn lần đầu cậu có thể chiêm ngững cái vẻ đẹp trai này.

Thấy cậu lâu la hắn đưa mắt lên nhìn, lần nữa lạnh lùng cất tiếng nói.

“Thuốc”

Vì mãi ngắm cái nhan sắc ấy cậu giật mình lấy bao thuốc đưa cho hắn, vì không có tiền mặt hắn đưa cái thẻ đen cho cậu trời ơi cậu không nhìn lầm đó vậy mà là thẻ đen trong lời người ta nói sao.

Cậu quẹt xong rồi cầm hai tay trả lại cho người đàn ông đó, hắn liếc cậu một cái rồi rời đi cả quãng thời gian ngắn ngủi đó cũng để lại cho cậu rất nhiều ấn tượng về hắn.

“Còn đẹp trai hơn cái tên mình thích trước đó, anh ấy tên là gì ấy nhỉ tấm thẻ đó có ghi Hoắc gia”

.

.

.

.

.

.

.

.

Công tên là Hoắc Cảnh Lâm.

Hot

Comments

Nguyên Phạm

Nguyên Phạm

Thấy ớn

2024-09-03

4

°^° Tư Hạ •-•

°^° Tư Hạ •-•

Tên đẹp ng đẹp thì nét cx đẹp nốt nha:]👉🏼👈🏼

2024-07-21

6

°^° Tư Hạ •-•

°^° Tư Hạ •-•

Lại là Hoắc sao👉🏼👈🏼

2024-07-21

6

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play