Trọng Sinh Tôi Được Tổng Tài Yêu Chiều
Ánh nắng của sáng sớm lọt qua khe cửa chiếu xuống mặt của một cậu thanh niên xinh đẹp, nước da trắng khi ánh nắng chiếu vào còn làm cho nước da thêm nổi bật hơn, chàng trai đưa tay che ánh sáng rồi từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn xung quanh bất chợt giật mình ngồi dậy, khuôn mặt của cậu có vẻ như rất hốt hoảng chắc chưa tỉnh ngủ hẳn hoặc là mơ thấy ác mộng. Cậu đưa bàn tay trắng nõn lên nếu nhìn vào lòng bàn tay thì có thể thấy được những vết chai sạn được in hằn lên đó. Cậu nhìn bàn tay rồi lại đưa tay lên đầu đập đập mấy cái rồi thì thào.
“Vậy mà bản thân mình sống lại sao”
Cậu vẫn không thể tin chính mình vừa trải qua một kiếp, cậu xuống giường đi chân trần lại gần chiếc gương cũ kĩ có vẻ như mua từ rất lâu rồi ngắm ngía bản thân mình. Nhìn thấy mình trong gương cảm thấy may mắn vì ông trời đã cho cậu sống lại kiếp nữa.
“Nếu đây là sự may mắn thì tôi đây xin được nhận”
Cậu nghiến răng ken két căm hận đời trước đã sống một cách khổ sở như thế nào, đến kiếp này cậu trả đủ cho bằng hết.
“Mộc Kỳ có người đến tìm nay”
Nghe bên ngoài có người gọi cậu trả lời
“Vâng”
...----------------...
Kiếp trước
Mộc Kỳ biết tin mình là con nhà họ Thẩm cậu vui lắm, trước đến giờ cậu chưa bao giờ cậu không nghĩ sẽ được gặp gia đình của mình vì bản thân cậu còn không biết mình là ai đến từ đâu nữa sao mà tìm được họ đây.
Phải kể về 18 năm trước, khi Thẩm phu nhân sinh đứa con trai út ra thì không may y tá lại có chút nhầm lẫn bế lộn con nhà người ta đưa cho nhà họ Thẩm. Cũng từ đó Mộc Kỳ và nhà họ Thẩm xa cách nhau, mãi cho đến ngày hôm nay cậu mới được gặp người nhà của mình.
Số phận không được may mắn cho lắm Mộc Kỳ phải tự bắt xe đến chỗ biệt thự nhà Thẩm gia. Bản thân không hay biết gì chỉ biết người đó đến đưa cho cậu một tờ giấy có ghi địa chỉ đến đó thôi. Trong đầu cậu luôn nghĩ ‘tại sao con trai ruột như mình tìm thấy mà không một ai đi đón’ sau đó thì toàn bộ nhưngx gì suy nghĩ đều bay đi sạch khi cậu bước chân vào cổng nhà Thẩm.
Mộc Kỳ có chút mừng cậu cũng không ngờ gia đình cậu lại giàu có như vậy, bước được vào trong nhà thì bị người làm nhìn mà ánh mắt của họ lại chứa đầy sự khinh bỉ cộng với sự coi thường. May có quản gia đi ra cậu mới không bị căng thẳng nữa. Ông nói với cậu.
“Cậu là Mộc Kỳ đúng không nhỉ”
“Dạ phải là cháu ạ”
“À ông bà chủ có việc bận cậu cả Thẩm Phong cũng đi làm, còn cậu Thẩm An thì cơ thể có chút yếu nên không thể đi đón cậu được xin lỗi cậu”
Mộc Kỳ không nghĩ gì nhiều mà gật đầu với quản gia rồi trả lời “ Không sao ạ, mọi người cũng bận chạu tự đến cũng được”
Quản gia nhìn cậu bé hiểu chuyện trước mặt cũng có chút mủi lòng, nếu như ông bà chủ có việc bận thì cũng phải nhờ người đến đón thằng bé chứ lại để nó tự túc như vậy có chút đáng thương a.
“Được rồi cậu theo tôi lên phòng nhé”
“Dạ” Mộc Kỳ cười với quản gia rồi kéo theo cái vali của mình vào, bên trong căn nhà như cung điện xa hoa lộng lẫy vậy đó, tất cả những thứ này đều là lần đầu trong đời cậu thấy.
Đến phòng quản gia dừng lại rồi đưa chia khoá cho cậu, nhìn vào căn phòng nhỏ kia cậu cảm thấy mừng rỡ vì chưa bao giờ cậu được ở căn phòng như vậy cả. ( người ngoài nhìn vào sẽ thấy nó nhỏ nhưng đối với Mộc Kỳ thì vậy là quá to rồi đi)
Mộc Kỳ không biết căn phòng hiện tại thiếu gia giả bệnh tật kia ở chính là căng phòng của mình.
Trời tối ông bà Thẩm trở về, cả Thẩm Phong cũng vậy còn Thẩm An nghe thấy mọi người về thì lập tức chạy xuống, Mộc Kỳ giật mình đứng ở trên tầng nhìn xuống dưới bốn người họ vậy mà cười nói vui vẻ, sống với nhau lâu như vậy có thể nói buông là buông sao. Mộc Kỳ có chút tủi thân nhưng cũng không muốn để lộ ra bên ngoài. Cậu từ từ bước xuống vậy đến mãi sau với có người để ý đến cậu, đúng người để ý đến cậu không ai khác là mẹ ruột của cậu Vân Vân.
“À con là Mộc Kỳ sao”
“Dạ phải con là Mộc Kỳ”
Nghe được tiếng nói của cậu ba người kia mới quay người lại, Thẩm An nhìn cậu khinh thường ra mặt chẳng hiểu lí do tại sao cả. Thẩm An kéo tay bà Vân rồi nói bản thân đói rồi.
Thấy đứa con trai bé nhỏ này của mình dễ thương muốn chết bà cũng không quan tâm đến Mộc Kỳ nữa mà kêu mọi người vào ăn cơm.
Mộc Kỳ cũng đi theo sau bốn người họ, họ cười cười nói nói cậu không biết mình nên làm gì mới phải. Đến bàn ăn cậu tìm một chỗ để ngồi xuống phát hiện ra chỉ có bốn cái ghế, cậu lúng túng không biết phải làm gì đành đứng dậy. Bọn họ ngồi xuống vẫn còn nói chuyện với nhau mà không hề để tâm đến cậu, dù một chút cũng không có. Nhìn bọn họ ăn cơm cậu không nhịn được mà lên tiếng nói.
“Mọi người con ngồi đâu ạ”
Anh cả Thẩm Phong giờ mới lên tiếng, nhưng câu nói thốt ra làm cậu phải bất ngờ.
“Phiền phức, ăn không được thì nhịn”
Thẩm Kinh (bố) cũng có chút thấy phiền nhưng đó là con trai ruột của mình đành phải kêu quản gia chuẩn bị thêm một cái ghế khác để vào.
Thấy không khí không đúng lắm cậu cũng đành xin phép mà đi vào, chờ họ ăn xong cậu kiếm gì đó ăn cũng được không sao, cậu tự an ủi bản thân chắc chắn là do họ chưa quen mà thôi.
“Chẳng thích chút nào, sao không để vài ngày nữa mà đón về cơ chứ”
Updated 68 Episodes
Comments
Tạpp
ê 🐊 tui thấy chỗ ni cấn vcl:)) nhà này k đánh đập k lm cái mẹ j hết mà chỉ lạnh nhạt🤡 thì bé nó sống lại thì qtâm mk đi đừng sống theo nhà đó nx🙀 chứ trả j tầm này? nhỏ trả lạnh nhạt cho nhà đó hẻ?
2024-09-07
4
Nguyên Phạm
Phiền thì đừng tìm về
Coi như ko biết đi
Ruột j? Ruột thừa thì có😒
2024-09-03
5
chị đại khối 5
hayy lắm nhaa mn nên đọc thử nhaa
2024-07-21
4