Không biết Tống Ân đã mê man bao lâu, lúc cô mơ hồ tỉnh lại thì thấy mình đang bị trói chặt trên ghế.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô nhớ là mình đang chạy trốn khỏi đám người áo đen sau đó cô bị một kẻ nào đó ghì chặt lấy cổ và kéo giật ra phía sau. Từ giây phút đó, cô hoàn toàn không hay biết gì nữa.
Tống Ân vừa ngọ nguậy vừa ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Trước mắt cô là một căn phòng cao cấp từ giường đến tivi, cửa sổ lớn đằng kia cũng sở hữu tầm nhìn đắt giá.
Rốt cuộc đây là đâu?
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, thân thể to lớn bước vào, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Tống Ân giật mình khi nhận ra kẻ đó chính là người đã dọa cắt lưỡi Trần Lâm ở quán bar The King.
Cô sợ hãi nhưng trong lòng cố gắng kìm nén cảm xúc, không để tên đó nhận ra rằng cô đang run sợ đến mức nào.
Bất ngờ, Tống Ân lại nhìn thấy một người đàn ông khác bước vào. Hắn ta mặc một bộ vest màu nâu trông vô cùng lịch thiệp, dáng người cao cao cân đối, phong cách lôi cuốn và đầy nam tính, tiện tay tháo cặp kính đang đeo rồi gài vào áo.
Cô thấy tên áo trắng kia đang cúi đầu trước hắn, còn hắn thì lại tiến về phía cô.
Đột nhiên, Tống Ân thấy hắn quỳ một chân trước mặt mình rồi nhìn cô với ánh mắt chăm chú.
Ở cự ly gần, cô chợt nhận ra hắn ta quả thực sở hữu một khuôn mặt đẹp vô cùng. Sống mũi cao cao, nét mặt sáng sủa, làn da mịn màng và đôi mắt sâu hút. Nhưng lạ kỳ là ánh mắt của hắn lại khiến Tống Ân cảm thấy nặng nề và có chút bối rối. Cô khẽ nuốt nước bọt, nhanh chóng né tránh ánh mắt hắn, cố gắng nói gì đó nhưng miệng lại bị bịt bằng băng dính nên chỉ có thể phát ra thứ âm thanh khó nghe.
Cô thấy hắn nhếch môi cười, điệu cười có gì đó rất ma mị. Hắn đưa tay lên gỡ băng dính cho cô, nhân cơ hội này, Tống Ân lấy hết sự can đảm của mình, nói lớn:
“Anh! Mau thả tôi ra!”
Vẻ mặt hắn không một cảm xúc, giọng nói trầm ổn: “Được thôi.”
Hả? Nhanh như vậy đã đồng ý rồi sao?
Sau đó, hắn ngoắc ngoắc tay về phía tên mặc áo sơ mi trắng kia rồi nói, “Cởi trói.”
Tống Ân thấy mình được giải thoát quá dễ dàng, cô lại càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Chẳng phải đây là lúc cô sẽ bị tra khảo như trong phim sao?
Đoạn dây thừng buộc quanh người Tống Ân được nới lỏng, cô định đứng lên thì bị hắn chặn lại.
Tống Ân giật mình, theo phản xạ, ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Đúng là cô không biết hắn là ai, nhưng cô không thể không phủ nhận sức hấp dẫn từ vẻ bề ngoài của hắn.
Chết tiệt! Tên này ăn gì mà có thể đẹp như vậy chứ?
Tống Ân đưa mắt nhìn về phía cửa vì muốn né tránh hắn ta thì thấy tên sơ mi trắng kia đã đóng cửa phòng lại.
Cô hốt hoảng, “Sao… sao anh ta lại đóng cửa?”
Hắn không quan tâm mà chỉ hướng mắt về phía cô, dáng vẻ nhẫn nại, hỏi:
“Cô Tống, lúc tối cô đã nhìn thấy gì rồi?”
Cô ngạc nhiên, “Sao anh biết tôi họ Tống?”
Hắn im lặng nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút đầy lạnh lẽo, mang theo bầu không khí ngột ngạt khiến cô cảm thấy khó chịu. Tống Ân lúc này lại càng không dám thở mạnh, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bỗng nhiên run rẩy trước sức nặng từ ánh mắt của hắn.
Hắn khẽ chau mày, nét mặt có vẻ mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi câu trả lời từ cô.
“Cô Tống, đừng để tôi hỏi lại lần hai.”
Tống Ân liền đáp ngay, “Tôi không thấy gì cả!”
Rốt cuộc hắn ta muốn cô nói gì?
Đúng lúc này, hắn liếc nhìn thấy chiếc bút được gài trên ngực áo cô. Động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, giật lấy chiếc bút đó.
Tống Ân bất ngờ, cô đưa tay sờ sờ ngực mình, rồi lại nhìn chiếc bút bi trong tay hắn, cô hốt hoảng.
“Anh làm gì vậy? Mau trả cho tôi!”
Hắn không nói gì, ánh mắt dò xét nhìn chiếc bút bi trên tay.
Tống Ân không chịu được liền lao về phía hắn, cố gắng lấy lại chiếc bút bi. Nhưng cô càng vươn tay cao thì hắn lại càng giơ chiếc bút lên cao hơn.
Cô còn trèo lên cả giường rồi nhảy về phía hắn, nhưng hắn lại né cô, để cô ngã nhào ra đất.
Thấy cô ngã đau nhưng hắn chẳng hề quan tâm, vẫn giữ thái độ lạnh lùng rồi tiện tay mở nắp bút ra thì thấy đầu bút là một cổng USB, hắn ta liền nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi cắm USB vào.
Tống Ân nhận ra tình hình rất nguy cấp, tất cả những cảnh ghi hình độc quyền tối nay tại The King đều ở trong chiếc bút đó.
Cô lồm cồm bò dậy, lấy hết sức mình lao về phía hắn nhưng vì tác động của cô khiến hắn bị bất ngờ, đứng không vững khiến cả hai ngã xuống giường.
Thôi xong rồi!
Tống Ân hoảng loạn trước cảnh tượng lúc này. Nhìn cô chẳng khác gì một nữ nhân đang thèm khát vòng tay của tên nam nhân này nên mới nhảy bổ vào hắn ta một cách không biết xấu hổ như vậy.
“Xin… xin lỗi…” Giọng cô run run.
Tống Ân định rời khỏi người hắn thì hắn đột nhiên ghì chặt đầu cô vùi vào ngực mình.
Tống Ân tròn mắt.
Gì… gì vậy? Hắn muốn làm gì?
Tống Ân im thin thít, không dám động đậy. Lúc này, cô cảm nhận được cơ thể rắn chắc, cường tráng của hắn qua lớp vải, trong đầu hoảng loạn vô cùng. Chưa kể trên người hắn còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, trong giây lát, cơ thể người đàn ông này khiến Tống Ân cảm thấy mê muội đầu óc.
Cô giật mình vì ý thức không minh mẫn của mình, tự nhủ phải thật tỉnh táo, không thể để kẻ địch hấp dẫn như vậy. Cô định ngẩng đầu lên lần nữa thì lại bị hắn chặn lại. Lúc này, hắn nói khẽ:
“Nằm im. Đừng cản trở tầm nhìn của tôi.”
Tống Ân nói lắp: “Hả? Anh… anh nhìn gì…”
Đúng lúc này, tiếng thu âm từ clip mà cô quay lúc tối vang lên. Rõ ràng là tiếng la hét của những người trong phòng 206 và cả tiếng Trần Lâm xin tha mạng nghe rõ mồn một.
Đột nhiên, Tống Ân nghe thấy tiếng cười của hắn.
Giọng cười này khiến cô cảm thấy rợn tóc gáy.
“Cô Tống quả thực quay rất đẹp. Clip này nếu lộ ra ngoài hẳn rất hot đúng không?”
Tống Ân đáp: “Anh… quá khen. Đúng là sẽ rất hot. Anh có thể trả lại nó cho tôi được không?”
Bất ngờ, hắn xoay người lại. Tống Ân vừa mới nằm trên người hắn thì giờ đã ở dưới cơ thể cường tráng của hắn ta.
Cô thấy hắn nhếch mép cười, giọng nói như ra lệnh:
“Chiếc bút này, tôi bảo quản giúp cô.”
Tống Ân không chịu, cô gắt lên, “Không cần anh bảo quản. Tôi với anh không quen biết, trong clip cũng không có anh, tại sao lại cướp của tôi?”
“Cô Tống đừng nóng. Tôi chỉ có ý tốt muốn giúp cô mà thôi.” Hắn điềm tĩnh nói.
“Giúp tôi?”
Nực cười! Anh là tên khốn khiếp cướp kế sinh nhai của tôi thì có!
Hắn gật đầu, “Cô có biết, trong clip này, cô đã quay gì không?”
“Trần Lâm cùng những kẻ đồi bại và đám người cho vay nặng lãi chẳng hạn?!” Cô trả lời dứt khoát.
Hắn ta khựng lại vài giây, “Đám người cho vay nặng lãi?”
“Chứ không là gì?”
Hắn thở nhẹ, giọng bình thản:
“Đám người cho vay nặng lãi đó, cô Tống không nên động vào, cũng đừng ngông cuồng như hôm nay. Nếu sau này gặp chúng, nhất định phải tránh xa, đừng tò mò.”
Hắn nói vậy là ý gì?
Tống Ân giả vờ gật gật, thuận theo ý hắn rồi nói: “Trả đồ cho tôi!”
“Tại sao cô lại nhất quyết đòi chiếc clip này vậy?”
“Đấy là công việc của tôi!”
Hắn chăm chăm nhìn cô, im lặng giây lát rồi lên tiếng hỏi:
“Cô là phóng viên?”
Tống Ân không ngần ngại thừa nhận:
“Vậy thì sao?”
Hắn vuốt nhẹ vài lọn tóc lưa thưa trên má cô. Hành động vô thức của hắn khiến mọi hành động của Tống Ân trong giây lát đều khựng lại, lồng ngực liền đập thình thịch.
Cô điên rồi sao? Chỉ vì hành động nhỏ nhặt của hắn mà đã lạc lối rồi?
Không được! Cô phải bình tĩnh lại!
Ánh mắt hắn di chuyển xuống môi cô, khóe miệng hắn ta cong lên, ẩn hiện một nụ cười đầy ẩn ý.
Tống Ân tự giật mình, vô thức lấy tay che miệng. Hắn thấy hành động này liền hướng mắt nhìn sâu vào đôi mắt Tống Ân rồi nắm chặt cổ tay cô, đẩy mạnh vòng qua đầu.
“Cô Tống là phóng viên, vậy thì sẽ rất phiền phức rồi.”
Phiền phức?
Tống Ân phản bác, “Tôi thấy công việc của tôi rất tốt.”
Hắn cười nhẹ. Sau đó, hắn rời khỏi giường cùng chiếc bút ghi hình của cô.
Tống Ân liền nhanh chóng đứng dậy, gấp gáp hỏi:
“Anh đi đâu vậy? Trả bút cho tôi đã chứ?”
Hắn không nhìn cô, “Tôi nói rồi. Chiếc bút này tôi bảo quản hộ cô.”
Sau đó, hắn rời khỏi phòng, Tống Ân định chạy theo thì cánh cửa kia đóng rầm lại.
Cô hoảng hốt, gõ cửa rầm rầm.
“Sao lại nhốt tôi ở đây? Đã lấy miếng cơm của tôi, giờ còn không cho tôi về nhà? Anh có bị dở người không vậy?”
Nhưng bên ngoài chẳng hề có động tĩnh gì cả, Tống Ân liền cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô chạy về phía cửa sổ thì nhận ra đây là phòng trên cao, không thể thoát ra bằng cửa sổ được.
Trong lúc cô đang suy nghĩ xem làm cách nào để ra khỏi đây thì cửa phòng mở toang.
Là tên áo sơ mi trắng lúc nãy!
Ánh mắt hắn ta lạnh như băng, giọng ồm ồm:
“Ra đi.”
Được mở đường, Tống Ân đương nhiên nghe theo, tức tốc phi ra ngoài.
Đứng trước thang máy khách sạn, cả cô và hắn ta đều im lặng. Nghĩ rồi, Tống Ân lên tiếng hỏi:
“Tôi muốn hỏi một chút… anh có thể cho tôi biết cách thức liên hệ với người mặc đồ nâu lúc nãy được không?”
Hắn ta liếc nhìn cô, không đáp lời.
Tống Ân cười mỉm, “Chả là anh ta cầm nhầm đồ quan trọng của tôi, nên tôi cần lấy lại!”
“Đừng đòi hỏi. Cô được đứng ở đây như thế này thì nên cảm thấy may mắn.”
Tống Ân nhìn hắn ta với đôi mắt kỳ quái. Vừa lúc thang máy mở ra, tên đó liền đẩy mạnh cô vào trong.
Tống Ân bất ngờ trước hành động lỗ mãng của hắn ta, cô liền chau mày nhìn kẻ thô lỗ cho đến kia cửa thang máy đóng lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình hôm nay thực sự có chút may mắn. Rõ ràng cô bị ai đó dùng thuốc mê nên mới ngất đi. Cứ nghĩ cuộc đời này xong rồi, nhưng hóa ra lại được thả đi dễ dàng như vậy.
Chỉ có điều, cô không thể bảo vệ được đoạn video đắt giá hôm nay, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã, tự trấn an bản thân rằng sự việc lần này coi như của đi thay người.
Updated 96 Episodes
Comments
Ph.Hoang
Vậy là nu9 công cốc rồi
2023-12-17
0
Ph.Hoang
Giờ phút này rồi mà c còn nghĩ tới chuyện đó hả
2023-12-17
0
=3
nice:33
2023-12-02
0