Tòa soạn F.
Tống Ân thẫn thờ ngồi vào bàn làm việc. Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ lung tung về chuyện ngày hôm qua và tiếc nuối vì tư liệu độc quyền đã không còn nữa. Thấy dáng vẻ uể oải của Tống Ân, đồng nghiệp đi tới bắt chuyện, hỏi han cô nhưng cô chỉ gật đầu rồi đáp lại vài câu thờ ơ.
Xuân thấy vậy liền đi đến bên cạnh cô, hỏi han:
“Này Ân, vụ của cậu thế nào rồi? Không thu được gì à? Sao mặt sầu thế?”
Tống Ân thở dài thườn thượt, “Ra đi rồi Xuân à!”
“Ra đi? Cái gì ra đi?” Xuân ngơ ngác hỏi.
Tống Ân lúc này lại càng thấy rầu rĩ trong lòng, nói:
“Xuân ạ, hôm qua, tớ đã bắt được tin kinh thiên độc địa siêu độc quyền.”
“Thật sao? Trần Lâm…?”
Tống Ân ra ám hiệu cho cô ấy nói nhỏ lại rồi vẫy vẫy Xuân lại gần mình và thì thầm kể lại chuyện ngày hôm qua.
Nghe xong, Xuân được phen kinh ngạc, cô nàng biên tập viên này cũng biết rằng đấy chính là tin tức gây chấn động, liền hỏi ngay:
“Vậy… có quay được không? Hoặc ghi âm?”
Tống Ân thở dài, trong lòng nặng trĩu, “Mất rồi!”
“Hả? Mất? Cậu mà cũng để mất tin ư? Đừng đùa tớ chứ?”
“Hôm qua, tớ bị bọn cho vay nặng lãi bắt, còn bị trói…”
Xuân tròn mắt, vẻ mặt hốt hoảng, “Gì cơ? Cậu… cậu có sao không? Có bị thương không?”
Cô lắc đầu nhẹ, “Không sao. Nhưng của đi thay người.”
Nghĩ một hồi, Xuân mới gật đầu rồi đưa tay lên vỗ vai cô an ủi:
“Đừng lo Ân, còn người thì còn săn tin được, cậu hiểu ý tớ chứ?”
Nghe thấy câu này của Xuân, Tống Ân liền cảm thấy như gỡ được nút thắt trong lòng.
Đúng vậy! Cô nhất định sẽ đi săn lại lần nữa! Nhất định sẽ không để vụt mất.
Tống Ân liền hỏi Xuân: “Chị Mẫn có ở trong văn phòng không?”
Xuân gật đầu. Chỉ chờ có vậy, Tống Ân đứng bật dậy rồi tiến thẳng về phía phòng tổng biên tập.
Xuân thấy hành động vội vã của cô, hỏi với theo: “Ân, cậu định làm gì vậy?”
“Tớ theo vụ này.” Cô nói vọng lại.
Cô quyết định rồi, cô sẽ không từ bỏ mà khui vụ này đến cùng.
Trần Lâm, là do anh ta tự chuốc họa vào thân. Bề ngoài thì hào nhoáng, có năng lực nên mới nổi tiếng như vậy, nhưng đã là người nổi tiếng thì anh ta không nên hưởng thụ một cách tiêu cực như hôm qua. Quả thật cô thấy vô cùng thất vọng, thử nghĩ xem, người hâm mộ của anh ta sẽ nghĩ như thế nào khi biết được bộ mặt đằng sau nụ cười thiên thần đấy lại là một tên nghiện ngập và thích chơi trò khỏa thân như vậy? Càng nghĩ, Tống Ân lại nhớ đến cảnh tượng tối qua, cô lại càng thấy rùng mình.
Nếu Trần Lâm là một người bình thường, cô sẽ chẳng hơi đâu mà quan tâm, nhưng có trách thì trách anh ta là người của công chúng, mà công việc của cô lại là phóng viên chuyên mục Người nổi tiếng.
Đứng trước cửa phòng tổng biên tập, cô gõ gõ cửa vài cái rồi đẩy cửa đi vào.
Tổng biên tập Hà Mẫn thấy cô, vẻ mặt tươi cười.
“Tống Ân?”
Cô nhanh chóng tiến đến bàn làm việc của chị Mẫn, ánh mắt kiên định, giọng nói hùng hổ:
“Chị Mẫn, vụ của Trần Lâm, em sẽ đảm nhiệm!”
Tổng biên tập Hà liền cười nhẹ, “Tống Ân, vụ của Trần Lâm chỉ là tin đồn. Chúng ta chưa có chứng cứ xác thực nào cả. Nếu anh ta thực sự là tên nghiện thì truyền thông đã sôi sùng sục lâu rồi. Em xem, đến bây giờ, vẫn không có động tĩnh gì, còn em, chỉ có một mail tố cáo nặc danh. Thật sự không đáng tin cậy.”
Tống Ân lắc đầu, giọng kiên quyết, “Chính vì không có động thái gì, chúng ta lại càng phải điều tra. Có điều tra thì mới biết được đó là sự thật hay giả dối…”
“Ân à, chúng ta là phóng viên, chúng ta đưa tin tức, chứ không phải là cảnh sát.”
Tống Ân thở mạnh, rõng rạc nói:
“Nhưng chính em đã tận mắt chứng kiến.”
Tổng biên tập Hà ngạc nhiên, “Em nhìn thấy?”
Cô gật đầu, “Đúng vậy. Đêm qua ở quán bar The King, phòng VIP 206, em đã tận mắt nhìn thấy anh ta mê sảng, bạn bè của anh ta cũng có ở đó, bọn họ chơi thuốc, còn gọi gái khỏa thân và có hành động không thuần phong mỹ tục…”
Tổng biên tập Hà hơi chau mày, “Thật sao?”
“Còn nữa, Khả Ái, chị biết cô ấy đúng không? Ca sĩ mới nổi, cô ấy cũng ở đó, trong tình trạng không tỉnh táo chút nào.”
“Em chắc không? Có bằng chứng chứ?”
Tống Ân lòng như lửa đốt, “Chị Mẫn, chị không tin em ư? Em nói là em tận mắt chứng kiến mà.”
“Tống Ân, không phải là chị không tin em, nhưng em làm nghề này bao nhiêu năm rồi? Sao còn nói với chị câu sáo rỗng như thế? Chúng ta là người phát ngôn, phải có bằng chứng chính xác. Chị biết em có năng lực, làm việc luôn cẩn thận, nhưng bây giờ em lại chỉ nói với chị, em nhìn thấy và không đưa ra bằng chứng. Cho dù bây giờ chị tin em, nhưng người khác có tin em hay không?”
Tống Ân gật đầu. Cô hiểu lý lẽ đó, cô rất hiểu. Nhưng cô đen đủi, bị tên mặt tiền đẹp trai hôm qua lấy mất chứng cứ. Nếu cô ngang bướng cướp lại, không phải là cô đã vứt tính mạng mình cho chó gặm hay sao?
“Chị Mẫn, em có bằng chứng. Nhưng đêm qua bị cướp mất rồi. Chị à, Trần Lâm thật sự phê thuốc, anh ta còn dây vào một tổ chức nào đó. Em cũng chưa rõ đó là tổ chức nào, có thể là bọn cho vay nặng lãi. Đêm qua, bọn chúng đến tận quán bar, đánh anh ta ra bã, còn nói, nếu anh ta không trả tiền thì sẽ cắt lưỡi anh ta.” Tống Ân thở nhẹ một hơi, giọng nói chắc nịch, “Vì vậy, em mới quyết tâm theo vụ này. Cũng vì bị cướp bằng chứng, nên em muốn lấy lại.”
Thấy dáng vẻ quả quyết và ánh mắt kiên định của Tống Ân, tổng biên tập Hà khẽ chau mày, im lặng một lúc rồi nói:
“Nếu đúng như những gì em nói với chị, vậy thì vụ này quá nguy hiểm.”
Tống Ân cố gắng thuyết phục, “Nhưng nếu chúng ta không làm, sẽ không có ai ra mặt và cũng không ai biết đến chuyện này.”
Suy nghĩ một hồi, tổng biên tập Hà cuối cùng vẫn lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.
“Như vậy cũng không được. Chưa kể, vụ này không có bằng chứng.”
“Nếu em đem bằng chứng đến, chứng minh Trần Lâm chơi thuốc và anh ta không giống như vẻ bề ngoài, chị sẽ đồng ý để em theo vụ này chứ?” Cô nói.
Tổng biên tập Hà khẽ chau mày rồi gật đầu nhẹ, im lặng không nói gì.
Tống Ân mỉm cười, ánh mắt kiên định, hừng hực khí thế, “Chị đợi em.”
Sau đó, cô quay lưng rời khỏi phòng biên tập. Lúc này, tổng biên tập Hà chỉ nhìn theo bóng lưng của Tống Ân với ánh mắt đăm chiêu, ẩn hiện sự lo lắng không nguôi.
Updated 96 Episodes
Comments
Ổ Của Chúng Mình
tác giả để lại lời nhắn dễ thương ghê tuii theo nha😘😘
2023-11-05
1