Sau cuộc điện thoại của Trần Lâm, Tống Ân liền ra ngoài cho khuây khoả một lúc, tiện xua đuổi sự bực dọc trong lòng.
Đúng lúc bụng kêu ọc ọc vì đói thì cô nhìn thấy một nhà hàng lẩu tên Hương Sơn cách không xa nhà, cô liền mở cửa bước vào.
Bên trong nhà hàng rất sạch sẽ, khách cũng không quá đông đúc. Dù sao ngày mai cô cũng không phải đi làm, còn không gian này lại vô cùng thích hợp để uống rượu.
Tống Ân chọn một chỗ sát cửa kính để có thể vừa ngồi ăn vừa ngắm nhìn không gian bên ngoài.
Lúc này, một bóng dáng nào đó đi đến, giọng nói trầm trầm vang lên:
“Cô muốn gọi món?”
Tống Ân nghe thấy giọng nói này lại cảm thấy rất quen tai. Đột nhiên, cô lại nhớ đến Chấn Phong. Nhưng sau đó cô chỉ mỉm cười, vội gạt hình ảnh của hắn ta ra khỏi tâm trí.
Chủ tịch bất động sản sao lại có thể là nhân viên quán lẩu được? Thật sự vô lý.
Tống Ân nhận menu từ người đó và xem xét một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi:
“Không biết ở đây có bán set lẩu cho một…”
Người đàn ông này…
Chính xác là Chấn Phong!
Tống Ân ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hắn.
Làm sao cô có thể không mang biểu cảm như thế này được?
Trước mắt cô lúc này rõ ràng là hắn, nhưng như vậy lại càng đáng sợ hơn. Sao cô có thể tình cờ gặp hắn như thế này?
“Phóng viên Tống muốn hỏi set lẩu một người?” Hắn vẫn bình thản như không, chỉ tập trung vào việc order đồ ăn cho cô.
Mắt trái của Tống Ân đột nhiên giật giật, nụ cười của cô cũng trở nên cứng nhắc, cô nói lắp:
“Đúng… đúng… vậy.”
“Quán chúng tôi không có set lẩu cho một người. Cô có thể dùng set hai người được không?”
Nhìn dáng vẻ bình thản của hắn, Tống Ân lại càng cảm thấy không thật. Hay là cô đang nằm mơ?
Suy nghĩ này loé lên trong đầu cô. Tống Ân ngơ ngác đứng dậy, vô thức đưa tay lên chạm vào khuôn mặt hắn.
Tống Ân nhận ra cảm giác này rất thật, rất mềm mại và đàn hồi. Cô bắt đầu sờ mũi hắn, rồi sờ trán, sờ tóc, càng sờ lại càng thấy không hề giả.
Lúc này, hắn bất ngờ giữ chặt lấy tay cô khiến cô giật mình.
“Cô làm gì vậy?”
Tống Ân liền thu tay về, mỉm cười.
“Hình như tôi đang gặp ác mộng phải không?”
Hắn nhíu mày.
“Ác mộng?”
Tống Ân giật mình, vội lắc đầu.
“Ý tôi là mọi thứ giống như mơ. Chúng ta hay tình cờ gặp nhau quá! Tôi cũng không ngờ anh lại ở đây… còn mặc đồ nhân viên…”
Hắn liền ngồi xuống ghế đối diện, trầm ngâm nhìn cô.
“Tôi là chủ ở đây.”
“Chủ nhà hàng?” Cô ngây người.
Giọng hắn nghiêm túc hỏi:
“Cô Tống đã muốn gọi món chưa? Tôi còn đang trong giờ làm việc, không có thời gian chơi với cô được đâu.”
Tống Ân liền gật gật đầu, cặm cụi lật lật quyển menu, nhưng cũng không biết gọi gì.
“Anh… Anh có thể giúp tôi xem món nào ngon được không?”
Hắn có vẻ lưỡng lự vài giây rồi lật quyển menu và chỉ vào set lẩu thịt hai người.
Tống Ân hỏi: “Một mình tôi có thể ăn hết không?”
“Ăn không hết, cô có thể gói mang về.”
Cô gật gật đầu rồi mỉm cười hỏi tiếp: “Đây là set hai người, tôi lại đi một mình, anh xem có trả nửa giá được không?”
“Cô thiếu tiền?”
Tống Ân xua xua tay, “Tôi không thiếu tiền!”
Hắt gật đầu một cái, vừa nói vừa ghi chép vào tập order.
“Vậy thì được rồi.”
Vừa nói dứt lời, hắn đem menu rời đi.
Tống Ân nhìn theo bóng lưng hắn, định gọi hắn lại vì cô còn chưa order đồ uống, nhưng lại thấy sợ sợ nên thôi.
Quán này được thiết kế theo kiểu bếp mở nên Tống Ân có thể trực tiếp nhìn thấy hắn nấu nướng. Mặc dù trong bếp không chỉ có mình hắn nhưng cô lại chỉ nhìn về phía hắn.
Dáng vẻ tập trung cao độ của hắn lúc này không giống như Chấn Phong mà cô biết. Cô cứ nghĩ hắn sẽ hành xử lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao găm và phong thái của hắn sẽ luôn khiến người khác cảm thấy dè chừng, nhưng lúc này, hắn lại giống như một chàng trai làm bán thời gian, nghiêm túc với công việc và lột bỏ lớp phòng bị.
Lúc hắn tận tay đem đồ ăn ra cho cô và bày trên bàn nồi lẩu ấm nóng, khói nghi ngút cùng đĩa đồ nhúng đầy đặn, rồi lại đặt lên bàn đĩa khoai chiên được trang trí kiểu cách và salad rau quả, hắn nói:
“Đây là đồ tặng kèm.”
Tống Ân mỉm cười, “Cảm ơn anh. Tôi sẽ ăn thật ngon.”
“Cô gọi đồ uống chứ?”
“Rượu nhé!”
Hắn đặt khay bê đồ xuống bàn, khẽ chau mày, ánh mắt nhìn cô chăm chăm.
“Sao lại uống rượu?”
“Không phải lẩu với rượu rất hợp nhau sao? Tuỳ anh chọn nhé. Rượu nào tôi cũng uống được.” Cô cười tươi, vỗ nhẹ lên cánh tay hắn.
Chấn Phong đương nhiên vì phục vụ khách hàng nên quay người đi lấy rượu cho cô.
Lúc sau, hắn quay lại với một chai rượu và hai cái chén rồi ngồi xuống đối diện cô. Tống Ân đang thả đồ nhúng vào nồi lẩu, thấy hành động của hắn, cô liền ngạc nhiên.
“Sao anh lại ngồi đó?”
Hắn không đáp lời cô mà chỉ mở nắp rượu, rót đầy hai chén, một chén đưa cho cô, chén còn lại là của hắn.
“Không phải anh đang làm việc sao?” Cô hỏi.
Hắn đáp: “Uống rượu với khách hàng là điều bình thường. Cô cứ coi như hôm nay tôi tiếp rượu cô.”
Nói dứt lời, hắn nâng chén lên. Tống Ân lưỡng lự vài giây rồi cầm chén cụng ly với hắn và uống cạn một hơi.
Tống Ân cười nhẹ, “Không ngờ hôm nay tôi lại có vinh dự được CEO tiếp rượu đấy!”
Hắn vừa chắt thêm rượu vừa nói giọng bình thản: “Không phải hôm nay bài báo của phóng viên Tống lên top đầu hay sao?”
Thấy hắn cũng xem tin tức này, cô liền vui mừng bày tỏ cảm xúc: “Anh cũng theo dõi ư? Sao, anh thấy thế nào? Có phải rất đầy đủ, chi tiết và văn phong đanh thép đúng không?”
Hắn nhếch môi cười nhẹ, “Không thấy giống báo lá cải.”
Tống Ân đang định đưa miếng thịt thơm ngon vào miệng để thưởng thức vị ngọt đậm đà thì cô bị câu khen ngợi của hắn làm rơi miếng thịt xuống bàn.
“Anh đang khen tôi hay là đá đểu tôi vậy?”
Hắn đưa rượu lên uống cạn chén rồi nói: “Đương nhiên là khen ngợi rồi.”
Tống Ân liền lườm lườm hắn rồi sau đó lại tủm tỉm cười, “Hôm nay là ngày vui của tôi nên tất cả lời anh nói khiến tôi lẽ ra phải khó chịu nhưng tôi sẽ tha thứ.”
“Chúc mừng cô!”
Tống Ân vui vẻ nâng ly lên rồi lại uống cạn một hơi, sau đó, cô liền hỏi vu vơ:
“Chấn Phong, sao anh nói sẽ gọi điện cho tôi để cung cấp thông tin mà mãi tôi không thấy anh gọi?”
“Cô đợi tôi?” Hắn thẳng thắn hỏi. Đôi mắt nhìn sâu vào cõi lòng cô.
Tống Ân lắc đầu ngay, “Không phải ý như vậy. Chỉ là biết đâu anh lại có tin tức gì thú vị hơn. Nhưng anh thấy đấy, dù không có tin tình báo từ anh, tôi cũng tự leo lên top tìm kiếm.”
Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên tinh ranh, giọng nói khe khẽ: “Nếu bây giờ tôi cung cấp cho cô một tin đắt giá hơn thì sao?”
Tống Ân nghe xong, dù trông cô có vẻ lưỡng lự trước lời mời chào của hắn nhưng vì máu nghề đang sục sôi trong từng tế bào khiến cô không khỏi tò mò và trở nên nhạy cảm hơn.
“Tin đắt giá? Anh chắc chứ?”
Giọng hắn thủ thỉ: “Nếu tôi bán tin cho cô, phóng viên Tống sẽ làm gì cho tôi?”
“Bất kể điều gì. Trừ việc phạm pháp hoặc biến thái.” Cô chắc chắn nói.
“Cô nghĩ tôi sẽ để cô làm việc phạm pháp với biến thái sao?”
“Dặn trước còn hơn không. Anh hiểu chứ?” Cô vội vã nói, ánh mắt tò mò nhìn Chấn Phong.
Hắn cười nhẹ. Sau đó, hắn lấy từ tạp dề ra một vài tấm hình rồi đưa cho cô.
Tống Ân hành động rất mau lẹ, cô vội cầm ảnh lên xem. Lúc này, vẻ mặt Tống Ân đột nhiên trở nên cứng nhắc và thoáng kinh ngạc. Vì đang ngồi trong quán ăn, cô không thể nói thật to nên chỉ có thể kiềm chế tông giọng của mình, dáng vẻ nhấp nhổm không yên.
“Chấn Phong, anh ghép ảnh à?”
Giọng hắn vẫn trầm ổn như lúc nãy: “Tôi không rảnh đến vậy.”
Tống Ân nhăn mặt, giơ ảnh về phía hắn, chỉ chỉ vào khuôn mặt trong bức hình.
“Chủ tịch Chấn, đây là Trịnh Khải! Là Trịnh Khải, anh hiểu ý tôi chứ?”
“Trịnh Khải thì sao?”
Tống Ân giật mình, hai mắt mở to nhìn hắn.
“Anh ta là con trai của thủ tướng Trịnh Hành. Ông ta là đương kim Tổng thống đấy!”
Hắn giả bộ suy ngẫm, nhìn Tống Ân với ánh mắt đăm chiêu.
“Trịnh Hành đang trong thời kỳ tranh cử, sao có thể gọi ông ta bằng chức vụ cao quý như vậy được?”
“Nhưng ông ta là người được hầu hết nhân dân cả nước ủng hộ. Vị trí đó rồi cũng sẽ vào tay ông ta mà thôi.”
Hắn lắc đầu nhẹ, ánh mắt vô cùng quái dị và giọng nói lúc này lại trở nên ranh mãnh một cách kỳ lạ: “Chưa có kết quả cuối cùng thì điều gì cũng có thể xảy ra. Giống như việc phóng viên Tống sẽ theo vụ này và thời thế sẽ thay đổi.”
Cô bất ngờ không kìm chế được mình liền nói lớn:
“Anh điên à?”
Lúc này, những vị khách trong quán và cả nhân viên bếp, nhân viên phục vụ cũng nhìn về phía cô và hắn.
Tống Ân chỉ cười ngượng với họ rồi điều chỉnh lại trạng thái. Sau đó, cô lắc đầu nói với hắn: “Anh biết đấy, vụ của Trần Lâm kết thúc tốt đẹp nên tôi được tổng biên tập cho nghỉ phép. Hiện tại tôi đang nghỉ ngơi nên tôi sẽ không làm việc đâu.”
Hắn nhìn cô chăm chú, hỏi thêm lần nữa: “Cô chắc chắn sẽ bỏ qua vụ lần này?”
Tống Ân hết nhìn mấy tấm hình được rải trên mặt bàn rồi lại nhìn hắn, dáng vẻ lưỡng lự.
Những tấm hình này thật sự không giống bị làm giả. Tất cả những gì mà cô nhìn thấy lúc này là hình ảnh Trịnh Khải sử dụng ma tuý rồi ảnh phong lưu của anh ta tại quán bar nào đó và cả ảnh anh ta phát điên dùng gậy phá hoại xe của ai đó cùng tấm hình anh ta dùng gậy đánh đập chủ nhân chiếc xe đó.
Nếu đúng như những tấm hình này, tại sao báo chí lại không có động thái gì hoặc là cảnh sát?
Nhưng Chấn Phong làm sao có được những hình ảnh này khi mọi thứ đều im ắng như vậy?
Không lẽ hắn cũng nằm vùng giống cô?
Hay là vì Trịnh Hành đang trong thời kỳ tranh cử nên ông ta đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi chuyện cho con trai mình?
Tống Ân né tránh ánh mắt của hắn, cô giả vờ mải mê tìm thịt trong nồi lẩu và nói:
“Nếu những bức ảnh này là thật thì đây chính là một tin đắt giá. Nhưng người này có thế lực quá lớn. Một khi rây vào anh ta, có nghĩa là tôi phải đối đầu với Trịnh Hành. Ông ta là người làm chính trị, một phóng viên thấp họng như tôi, anh nghĩ tôi có thể làm gì được? Trong khi ông ta chỉ cần búng tay một cái là có thể trục xuất tôi ra khỏi đây.”
Nghe thấy cô nói vậy, giọng hắn vừa lạnh lùng vừa mỉa mai:
“Tôi đã nghĩ rằng phóng viên Tống chính trực, sẽ không bao giờ chối từ sự thật. Nhưng có vẻ tôi đã đánh giá cao cô rồi.”
Tống Ân bị nói móc, đương nhiên sẽ thấy bực bội trong lòng. Nhưng cô đâu thể chọc vào người làm chính trị? Dù có mười lá gan, cô cũng không dám đụng. Những người này hoàn toàn có thể loại bỏ cô dễ dàng như lật bàn tay. Chưa kể, vụ của Trần Lâm, cô đã bị bắt mấy lần vì đám người buôn thuốc, làm sao cô có thể tiếp tục để bản thân rơi vào nguy hiểm?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng, Tống Ân vẫn quyết định không theo vụ này, cô chỉ tập trung ăn uống mà không nhìn trực diện hắn.
“Dù anh có nói gì thì tôi cũng không làm đâu.”
“Được thôi. Nếu cô thấy hứng thú, có thể gọi điện cho Hạ Tâm.” Hắn nói xong liền cầm những tấm ảnh trên bàn lên và đứng dậy rời đi.
Tống Ân lén nhìn bóng lưng hắn, nét mặt cô thoáng sự ảm đạm.
Lý do gì khiến hắn ta muốn đối đầu với Trịnh Hành như vậy?
Updated 96 Episodes
Comments
Phong Linh
Liều thì mới đc nhiều nha tin tức na9 cung cấp cho nư9 chắc phải gây chấn động lắm
2023-11-08
1
Phong Linh
Chụy này, lợi dụng quá đi, cấm sờ vào hiện vật nha🤣🤣🤣
2023-11-08
1
Lấp Lánh Lung Linh
Bão 2 chap quá đỉnh tác giả ơii
2023-11-07
1