Lục Dĩ An không thích Mạnh Kiều, chưa tới mức ghét, nhưng để có hảo cảm thì chính là hoàn toàn không. Chính hắn cũng thừa nhận hắn có hứng thú với cậu, nhưng cậu đang đi quá giới hạn của hắn.
Xung quanh Lục Dĩ An luôn có rất nhiều bóng hồng xinh đẹp, xinh đẹp hơn Mạnh Kiều vạn lần và hắn cũng từng lên giường với hàng tá người có kĩ thuật tình dục tuyệt đỉnh.
Trong mắt Lục Dĩ An, Mạnh Kiều chỉ là một thằng nhóc tập làm người lớn. Và tất nhiên chuyện này sẽ chẳng liên quan gì tới hắn nếu cậu không tìm cách tiếp cận hắn.
Mạnh Kiều đang rửa tay trong nhà vệ sinh thì rất nhanh đã có người tăm tia cậu. Một chàng trai ngoại quốc với vốn tiếng nước A chưa sỏi nhưng lại có thể nói ra mấy câu thả thính rất mượt mà.
Cậu chống tay vào thành rửa tay, nhẹ nhàng vân vê ngực áo của người kia.
“You want me?!!!”
Vẻ mặt đỏ ửng vì men rượu của cậu hoà cùng với thân thể kiều mượt đang ve vãn làm chàng trai nước ngoài kia chịu không nổi. Gã xốc Mạnh Kiều để cậu ngồi lên bệ đá, cả thân người to lớn chen vào giữa hai chân cậu. Trong cái không gian mờ ảo xanh xanh đỏ đỏ của nhà vệ sinh, Mạnh Kiều lặng lẽ nghiên đầu nhoẻn miệng cười với người đang chống tay ở cửa và nhìn về phía bên này.
Mạnh Kiều khoác tay lên cổ gã nước ngoài trong khi gã ta đang thưởng thức xương quai xanh tinh xảo của cậu. Ánh mắt cậu nhìn hắn tràn đầy gợi tình và thách thức. Miệng còn khẽ rên rỉ mấy câu từ gợi dục.
Lục Dĩ An đứng đó chứng kiến màn ái ân đưa đẩy nãy giờ và hắn cảm thấy nhộn nhạo trong lòng. Dường như hắn đã đánh giá Mạnh Kiều quá thấp. Cậu gan dạ và lì đòn hơn hắn tưởng rất nhiều. Cái ánh nhìn thách thức kia là xem thường hắn sao?!
Hình như là vậy đó!!! Và Mạnh Kiều sẵn sàng biểu diễn một vở đông cung đồ cho Lục Dĩ An xem. Lục Dĩ An nghiến răng nghiến lợi. Hắn không thể không thừa nhận chàng sinh viên trước mắt này rất biết cách chọc vào cảm xúc của hắn.
Không khí trong nhà vệ sinh trở nên nóng bỏng điên người. Gã nước ngoài đang say mê thưởng thức con mồi của mình thì bị một cái giật mạnh về phía sau khiến gã ngã ra sàn nhà. Còn chưa kịp chửi đổng, gã đã nhìn thấy ánh mắt của một con hổ muốn ăn tươi nuốt sống mình và gã thề gã chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ đến nhường đó.
Lục Dĩ An trừng trừng kẻ kia cho đến khi gã quá sợ hãi mà ba chân bốn cẳng chạy đi. Hắn nhìn chằm chằm về phía Mạnh Kiều đang sửa soạn lại áo cho chỉnh tề trước gương.
Tên điên kia mút rất mạnh cho nên phần xương quai xanh đỏ lựng, một dấu hôn bắt mắt xuất hiện càng khiến cậu thêm kiêu kì và quyến rũ. Lẳng lơ một cách công khai chả sợ bố con thằng nào. Và dường như, Mạnh Kiều cũng không để Lục Dĩ An vào mắt. Cậu chỉ tập trung vào chiếc áo sơ mi mà không thèm liếc nhìn hay hỏi Lục Dĩ An lý do vì sao đuổi người.
“Cậu có vẻ thiếu thao quá nhỉ? Tuỳ tiện bốc một người đàn ông trong quán bar cũng muốn lên giường cho được. Chẳng lẽ…”
“Còn thầy thì xen vào chuyện của tôi hơi nhiều rồi đấy.”
Mạnh Kiều cắt ngang lời dạy dỗ của Lục Dĩ An bằng thái độ gay gắt cực kì không vui. Cậu chẳng phải con của hắn, cũng chả phải người yêu của hắn, lúc cậu tán tỉnh thì làm giá bây giờ thì quản này quản nọ. Thái độ của Lục Dĩ An thật làm người khác không hiểu nổi.
“Tôi không lo cho cậu. Người tôi lo lắng là Đầu Đầu kìa. Cậu làm bạn với nó…”
“Thế thì thầy đừng lo. Tôi tự biết có chừng mực. Hơn nữa, Đầu Đầu hoàn toàn biết tôi làm gì. Anh đừng có xem thường cậu ấy quá. Cất cái nỗi lo ấy của thầy đi.”
Trong một đêm Lục Dĩ An bị cắt ngang lời hai lần, cùng một người và điều này chính là ngòi thuốc nổ chọc tức cơn giận trong hắn.
“Rốt cuộc cậu tiếp cận Đầu Đầu là vì…”
“Ê ê…”
Mạnh Kiều giơ tay lên lần thứ ba cắt ngang cuộc trò chuyện chẳng chút thú vị này. Cậu cười mỉm chi, thái độ cợt nhả lại gần Lục Dĩ An.
“Tôi quen Thạch Đầu Đầu trước rồi mới quen thầy. Thầy Lục à, đúng là tôi có chút hứng thú với thầy thật đó. Nhưng thầy đừng có tự dát vàng lên mặt thế chứ. Kì cục thấy mồ.”
Câu cuối Mạnh Kiều còn rất gợi đòn mà phả nhẹ một hơi thở đầy hương rượu vào tai Lục Dĩ An. Hắn có thể cảm thấy từng tế bào của mình xốn xang lên hết cả. Lông tơ sau gáy dựng hết cả lên.
Chỉ vì một thằng nhóc?!
Lục Dĩ An không cho phép tự tôn của mình bị dẫm dưới chân như thế. Hắn âm thầm niệm chú trong đầu đây là học trò của mình, tạm thời nhịn xuống cảm giác muốn “xử đẹp” cậu ta. Hắn đẩy Mạnh Kiều ra khiến eo cậu đập mạnh vào bệ rửa tay.
“Này… thầy làm gì thế? Có biết nhẹ tay không hả?”
“Trước khi hỏi tôi câu đấy thì cậu nên nhặt lại liêm sỉ của mình đi thì hơn. Còn nữa, tránh xa tôi ra và tốt nhất đừng có tiêm nhiễm vào đầu em trai tôi mấy thứ dơ bẩn như hôm nay.”
Lục Dĩ An gầm gừ cảnh cáo. Mạnh Kiều cười khinh. Thông qua những gì hắn nói, cậu có thể suy đoán tên này xem trọng Thạch Đầu Đầu rất nhiều. Nhưng bạn cậu đúng là kiểu người ngây thơ rất xứng đáng để được bảo bọc.
Không cho Lục Dĩ An đi dễ dàng như thế, Mạnh Kiều đẩy anh ta vào tường, nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của hắn.
“Thầy nói xem, tôi tất nhiên không dạy hư ai cả. Nhưng mà thầy đuổi người của tôi đi mất, thầy có nên đền bù cho tôi không?”
Dừng một chút, Mạnh Kiều siết chặt vòng eo của Lục Dĩ An, ánh nhìn tràn đầy mời gọi lả lơi.
“Thầy Lục à, em có mấy bài toán khó không hiểu. Thầy có thể….. giảng cho em được không? Về căn hộ của thầy nhé.”
Mời gọi trắng trợn. Lục Dĩ An tức đến nổ phổi. Hắn bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch đùa giỡn. Hắn đẩy mạnh Mạnh Kiều ra sàn, trước khi bỏ đi còn không quên để lại lời mắng.
“Không biết liêm sĩ.”
“Ha ha ha ha….”
Sau lưng Lục Dĩ An là tiếng cười khoái trá của Mạnh Kiều.
Xem ra hôm nay đi Spicy đúng là thu hoạch lớn mà.
...****************...
Mẩu chuyện nhỏ.
Mạnh Kiều tung tăn nắm tay bạn mình đến Spicy như mọi lần thì bị bảo vệ ngoài cửa ngăn lại.
“Có chuyện gì thế? Quán hôm nay đóng cửa à?”
Bảo vệ không nói gì, chỉ lặng lẽ chỉ vào tờ giấy dán to oạch ở trước cửa.
“Ở ĐÂY CẤM CHÓ VÀ MẠNH KIỀU.”
Updated 42 Episodes
Comments
Mèo Ú
🤣🤣🤣
2024-02-02
0