Nam Phụ Chỉ Muốn Đẩy Thuyền
“Cảm ơn quý khách đã ủng hộ tiệm tạp hoá của chúng tôi.”
Viễn Minh cầm trên tay lượng thức ăn cho 3 tuần tới rời khỏi tiệm tạp hoá, vì ông chủ keo kiệt ở công ty cậu đang làm lại thông báo trễ lương thêm tháng sau, nên không ai tránh khỏi việc phải cạp đất hoặc làm bạn với mì tôm lâu dài.
Ví của cậu cũng vì đó mà đã bị móc rỗng đến nỗi không còn đồng nào, thẻ tín dụng cũng gần hết tới nơi, bao nhiêu chuyện còn phải lo toang cho nhà cửa và người thân thậm chí còn phải đi vay mượn nhiều nơi, thành ra nợ của cậu lại chất đống thêm một tầng.
Nhưng chưa phải là tồi tệ của tồi tệ nhất, vì ngày hôm nay…..
Là ngày cận Lễ Giáng Sinh, cũng chính là ngày nhiều cặp đôi sẽ đi ra ngoài chơi với nhau, nó trực tiếp đánh thẳng vào nội tâm của những thanh niên đang trong tình trạng độc thân, cậu không phải là ngoại lệ.
“Tức thật, đã nghèo rồi lại còn bị trễ lương, đợi lúc nào đó tôi nhận xong tôi sẽ nộp đơn thôi việc ngay và luôn……”
Tự mình hằn học nói chuyện một mình, người đi đường tưởng cậu là kẻ thần kinh nên cũng biết điều mà tránh đường cho cậu đi.
Không ai lại muốn dây dưa vào chuyện xui cả.
Lúc đi ngang qua một cây cầu, cậu chợt nghe dược tiếng chó sủa lớn dưới gầm cậu, có chút tò mò liền xuống xem một lát, phát hiện một cún con bị lạc mất cún mẹ.
Bản tính lương thiện đối với người yêu động vật như cậu, chắc chắn không thể nào mặc kệ nó chết đói trong một đêm lạnh lẽo thế này, chỉ tiếc đứt ruột mà cắn đi một cây xúc xích định ăn vặt sau khi về nhà.
Bẻ thành những miếng nhỏ để trên lòng bàn tay, cún con ngửi thấy mùi đồ ăn liền không nghi ngờ gì mà chạy về phía có mùi hương.
Nó nhìn vào những miếng xúc xích, sau đó lại ngước đầu nhìn tôi, cặp mắt long lanh đó đã khiến nội tâm cậu lay động không dứt.
“Cún con đang yêu thế này mà không ai chịu nuôi vậy đó hả ! Tôi đây mà đủ tiền thì tôi cũng sớm hốt về rồi, không tới lượt mấy người tìm thấy đâu !”
Cũng muốn nói toẹt một mạch lắm, nhưng vì cậu biết động vật có nhạy cảm với tâm trạng của con người, cậu đành giữ khuôn mặt hiền dịu nhìn lại nó.
“Cứ ăn đi, mày chắc hẳn phải đói bụng lắm nhỉ ?”
Cún con thấy người ta không rời đi, trực tiếp đi tới ăn ngấu nghiến xúc xích trong lòng bàn tay.
Cậu thấy nó ăn nhanh bất thường, tình trạng này mà nói thì khoảng chừng đã đói tầm 3 ngày rồi.
Nó ăn xong lại không quên liếm tay cậu vài lần như truyền đạt lời cảm ơn, cậu không thể không chế được nét mặt đầy hạnh phúc của mình.
“Ăn no xong rồi hả ? Tao cũng muốn đưa mày về lắm, nhưng hoàn cảnh lại không cho rồi…..”
“Gâu ?”
“Hay là để tao đưa mày tới một trại thú cưng nào đó nhé, đảm bảo mày sẽ ăn no uống đầy. Như vậy thì mày cũng không phải chịu cái lạnh lẫn cái đói rồi.”
“Gâu !”
Nó lắc lắc cái đuôi như biểu thị lời đồng ý, cậu chỉ đành bế nó lên, đi bộ tới trại thú cưng cậu biết trên đoạn đường này.
——————————
Tới nơi thì phát hiện có vài nhân viên đang trực ca, cậu cũng cảm thấy do dự lắm khi tự mình phải làm điều này, nhưng nhìn nó mỗi đêm lại phải chịu đựng thì càng không thể.
Sau một hồi thương lượng thì nhân viên bên đó cũng chấp nhận chăm sóc, cậu tiếc nuối nhìn nó một lần nữa, sau đó mới rời đi trong hối tiếc.
“Tại sao ông trời lại bất công với người ta thế chứ….Nuôi bản thân không xong nổi rồi, làm gì có tâm trạng nào nuôi thú cưng……”
Cậu cứ lẩm bẩm mãi một lúc lâu khi đi bộ, hoàn toàn không phát hiện ra có một kẻ ăn mày đang bám sau lưng từ nãy tới giờ, cùng với một con dao đầy sắc bén.
Đến lúc cậu quay đầu lại nhìn, kẻ đó đã trực tiếp đâm vào bụng cậu một nhát chí mạng.
“Huray ! Tối nay lão tử đã có thể không lo thiếu ăn trong mấy ngày tới rồi…..”
Lão không quên chộp lấy túi thức ăn, cướp luôn cả ví tiền của cậu sau đó cúp đuôi bỏ chạy vào một con hẻm, còn cậu lại phải nằm dưới nền đường đầy lạnh lẽo, máu vẫn không ngừng chảy ra.
Thiếu máu nhiều dẫn đến việc ánh mắt cậu đang dần mờ nhạt đi, chưa kịp để lại một lời nào thì đã không còn hơi thở nữa.
“Chỉ là cưu mang một cún con….mà tôi lại phải chịu đựng thế này……thật dối trá…..”
—————————
*Tích….Tích…..*
Đã không biết bao lâu trôi qua, cậu từ từ tỉnh lại trong một nơi không rõ ràng, xung quanh chỉ có một mảng màu đen khó hiểu, nhưng cũng đủ để xác thực rằng cậu đã chết rồi.
Không còn phải lo nợ nần gì cả, cũng không phải bán thân mình suốt 30 năm cho công ty đầy mùi tư bản và bóc lột đó nữa.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng giờ cũng không biết làm sao để rời khỏi nơi này, bỗng nhiên lại có một màn hình không rõ danh tính xuất hiện trước mặt cậu, kèm với một lời mời đầy bí ẩn.
[Chúc mừng bạn đã trở thành người được hệ thống lựa chọn, bạn có mong muốn được sống một cuộc sống khác biệt hẳn hoi với bây giờ không ?
Chỉ cần bạn đồng ý xuyên không, mọi thứ đều sẽ trở thành hiện thực không xa.]
Updated 68 Episodes
Comments
Chi
=))
2024-07-19
1
mèo mặt trăng
về đây với mị nào, mị cx FA
2024-06-28
0
dảkness_forever
Sao lại ra thần kinh thế, phải tôi là tôi chửi ủm lên vì chễ lương rùi :<<<
2024-06-13
0