Chương 3.

Tiếng chuông hết tiết kết thúc. Như âm thanh còi tàu lúc nửa đêm. Đâm toạc vào không gian yên tĩnh thành 1 vết rách rất dài.

Bầu trời mùa đông đổ xuống từng đợt gió lạnh. Gió gần như muốn thổi bay mọi thứ lên không trung. Điên cuồng nhấn chìm vào màn trời đen đặc. Hất tung vào hư không.

Vĩnh viễn không để lại thứ gì.

- Chiều mày về 1 mình đi.

- Mày đi đâu thế?

- Đi chơi.

- Với ai?

- Không phải việc của mày!

Đối thoại đơn giản tới mức không cần có thêm cách hiểu thứ 2 nào. Chính vì đơn giản nên mới đưa tới một trận giằng xé kịch liệt trong lòng Tiểu Han. Giống như chú vịt con mổ vỡ lớp vỏ trứng để chui ra bên ngoài. Nứt. Rồi vỡ vụn...

Tiểu Han ngồi trên xe bus, quay mặt nhìn ra cửa sổ. Phía trước là đèn đỏ. Tất cả xe cộ đều dừng lại.

Ân Ân cùng Tiểu Mỹ đang cùng nhau đi trên lề đường bên trái. 2 người nói chuyện gì đó có vẻ sôi nổi. Dù Ân Ân quay mặt đi, nhưng thấy biểu cảm hớn hở của An Mỹ, Tiểu Han cũng đoán biết không khí trước mắt diễn ra thế nào.

Lần trước Ân Ân bùng kèo đi ăn xiên nướng với Tiểu Han chỉ để qua xem An Mỹ diễn văn nghệ, Tiểu Han cũng biết. Ân Ân khen Tiểu Mỹ xinh. Học rất giỏi. Nhà cũng giàu. Ân Ân nói gia cảnh như vậy rất xứng tầm với cô ấy.

Nên muốn làm bạn thôi!

Lúc đó Tiểu Han còn nghĩ, chắc cũng chỉ làm bạn xã giao... Dù gì lí do đơn giản như thế cũng không thể so sánh với 17 năm lớn lên cùng nhau của 2 đứa...

- Con người mà. Ai chẳng thay đổi theo thời gian. Bộ mày cho rằng tao không nên chơi vơid Tiểu Mỹ à? So sánh ngược, mày có gì bằng nó chứ!

Đấy là lần cuối cùng Tiểu Han nhắc về An Mỹ trước mặt Ân Ân. Sau đó... cũng không còn sau đó nữa. Mỗi lần thấy Ân Ân và An Mỹ đi với nhau, Tiểu Han đều cảm thấy trong lòng rỗng tuếch.

Đã đến khu vực ngoại thành.

Trong lòng như bị hút hết không khí. Toàn bộ lớp da đều xẹp xuống. Nhăn nheo. Rúm ró.

...

Trong tuổi thơ mỗi đứa nhóc đều có 1 người bạn như vậy. Cùng nhau lớn lên. Nhưng không cùng nhau tiếp tục sống trong thế giới cũ rất quen thuộc thuở ban sơ.

Mỗi ngày sẽ quen với việc gặp nhau ở đầu ngõ rồi đi học. Biết cô bạn thân rất hay bỏ bữa sáng, sẽ ăn trộm của mẹ một gói xôi nhỏ. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ mang cho mình 1 hộp sữa socola vì biết mình không thích sữa dâu tây màu hồng. Lúc muốn khóc sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy đầu tiên. Lúc vui cũng sẽ nhớ tới cô ấy đầu tiên.

Dù không biết vao giờ cô ấy sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình, trở thành một công chúa ở trong lâu đài nguy nga... Nhưng trong thời gian cô ấy vẫn ở bên cạnh mình, bản thân đều rất vui vẻ hạnh phúc. Hào hứng hưởng thụ những gì mà cô ấy mang đến.

Bản thân cũng trở nên dịu dàng hơn. Giống như chăm sóc 1 đứa em gái nhỏ bé.

Cho dù về sau sự hoàn mĩ của cô ấy không còn quan hệ gì với Thế giới tăm tối của mình nữa...

Nhưng tình bạn ban đầu vẫn luôn hiện lên rất đẹp trong lòng mình. Như chưa từng thay đổi.

Ân Ân là một người bạn như vậy.

Nước mắt rơi xuống nối tiếp nhau như vài giọt mưa nhỏ xuống từ mái hiên mùa hạ. Vài giọt. Vài giọt. Rồi trở nên xối xả.

Không ngưng lại được nữa.

...****************...

Nhà kho cuối sân sau trường...

Nhắm mắt lại cũng dò được đường đi tới.

Thậm chí bác bảo vệ đứng gần đó cũng ngán ngẩm nhìn sang mà rằng:

- Mày lại bị phạt quét lá nữa đấy à?

Tiểu Han đi tới bên cạnh nhà kho, chỗ chất chồng rất nhiều chổi nan to bản bèn dừng lại, chọn lấy 1 cái. Quay đi quay lại đã không thấy bác bảo vệ đâu nữa. Như ma ấy.

Nhưng trong nhà kho lại có tiếng động.

Tiểu Han nhìn cánh cửa nhà kho khép hờ. Lâu rồi không ai tới. Bụi bay lơ lửng trong không khí. Trong lòng dâng lên cảm giác bất an.

Con bé ngây ra trước cửa nhà kho. Mặt trời lẩn vào vùng mây đen cuồn cuộn.

Tranh tối tranh sáng hắt bóng đổ dài về phía sau.

Trên vách tường có khe hở. Tiểu Han cố nhìn vào trong. Tất cả những gì hiện ra đều chỉ là những dáng hình mờ ảo tối tăm. Nhưng trên đất có mấy bộ quần áo vứt ngổn ngang. Thậm chí còn có cả đồ l ó t.

Bên trong không sáng đèn.

Nhưng lại phát ra vài tiếng cười ấu trĩ. Tiểu Han nghe lẫn trong số đó có tiếng của Ân Ân.Con bé chạy vội về phía cửa.

- Các cậu nói đã xóa đoạn băng đi rồi kia mà.

- Này, cậu tưởng chúng tôi nói thật hả??

- Ê nó tưởng thật đấy mày. Ngu vãi.

- Bọn tao phải để cái gì lại thì mới ăn tiếp được chứ. Sao mà ngu quá. Béo ú như mày mỡ lấp hết não rồi à?

- Tao nói cho mà biết, xấu điên như mày thì chỉ có ở đây hầu hạ bọn tao thôi biết chưa? Không nghe lời thì lên diễn đàn đấy! Có biết chưa?

- Đừng hòng nói cho con nhỏ bạn thân của mày. Nếu không. Đừng có trách.

2 nam sinh không mảnh vải đứng 2 bên. Ân Ân quỳ lê lết dưới đất. Bên cạnh có một An Mỹ đang vắt chéo chân cười vui vẻ.

Chúng nó cũng chỉ nhìn thấy phía trước có 1 bóng người lướt qua. Nhanh như chớp. Một thằng còn chưa kịp thấy rõ đã thấy mặt ăn một cú đấm. Thằng còn lại chưa kịp phản ứng đã ôm lấy hạ bộ giãy lên như sắp chết.

Chiếc bàn bị đụng lệch sang 1 bên. An Mỹ ngã nhào ra đất.

An Mỹ bắt đầu hét lên chói tai. Tiểu Han bừng bừng nổi giận, túm lấy tóc con bé đó, đập xuống mặt sàn nhà kho đầy bụi. Tiểu Han giằng lấy thứ gì đó dưới đất lên, ném thẳng lên người con nhỏ:

- Mẹ kiếp! Mày kêu cái gì? Chết đi, chết đi!

Hot

Comments

Nguyệt Hạ

Nguyệt Hạ

Nữ hiệp.

2024-02-19

0

Nguyệt Hạ

Nguyệt Hạ

....ủa là sao?
Giành Ân Ân, trong khi đó chủ là bạn thân của Tiểu Han

2024-02-19

0

Nguyệt Hạ

Nguyệt Hạ

Haizz

2024-02-19

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play