Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đứng lớp.
Các em đúng là rất ngoan, nhưng nhìn sao cũng thấy hơi miễn cưỡng. Có thể là căng thẳng, có thể là các em còn ngại chưa dám bộc lộ, còn khả năng lớp học vốn dĩ là như vậy không cao. Tôi cũng từng là học sinh, cũng từng ở vị trí của các em, nên việc hiểu được tâm lí này không khó. Chỉ là...không khí có hơi gượng gạo.
“Cô đây là lần đầu tiên đứng lớp, nếu có gì không tốt mong các em góp ý, cô sẽ cố gắng hoàn thiện bài giảng và làm quen với lớp nhanh nhất.”
Khoảng thời gian tính từ khi Linh thông báo cho tôi tới khi nhận lớp là đủ để tôi nghiên cứu giáo án và biết được một số thông tin cơ bản của các em như tên, năng khiếu, sở thích sở đoản...nhưng như thế là chưa đủ, một giáo viên chủ nhiệm cần nhiều hơn thế. Nên bắt đầu từ lớp trưởng đi ha, con cá đầu đàn lên thớt trước tiên là vô cùng hợp tình hợp lí.
“Hoàng Yến Thanh!”
Nghe tiếng gọi của tôi, em giật thót lên như thể đó là tiếng yêu cầu em điểm chỉ vào sổ sinh tử vậy. Tôi nhìn rất buồn cười, dù sao thì cũng chỉ gọi có một tiếng, vậy mà nàng ấy lại run như cầu sấy rồi.
“Dạ thưa cô, có em ạ!”
Vừa run rẩy vừa từ từ đứng dậy, em cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn thẳng.
“Sao lại không nhìn thẳng?”
Tôi nhíu mày hỏi em. Cứ ngỡ là em không trả lời, nhưng em lại nói thế này:
“Nhan sắc của cô quá chói lóa, mắt thường của em không thể nào chịu được...”
Cả lớp nghe xong phá lên cười, còn có mấy đứa bắt đầu che mắt lại rồi nhìn qua khe hở nhỏ. Đến là bất lực, không biết nên cười hay nên giận, cũng chẳng biết em đang khen hay đá đểu. Coi như em hay.
“Vậy để cô cho em mượn hỏa nhãn kim tinh, giờ có thể chiêm ngưỡng tuyệt sắc giai nhân rồi.”
Văn vở tôi đây không thiếu, rất xin lỗi em.
Nhưng qua đó cũng có thể thấy rằng các em không phải dạng trầm tính ngoan ngoãn hiền lành gì, về cơ bản có thể thấy chính là một đám tiểu quỷ có chút phép tắc.
Tôi gằn giọng như một hiệu lệnh để chặn tiếng cười khúc khích lại.
“Cô cũng đã xem qua hồ sơ của em, có ghi rõ em có thành tích ở bộ môn này nhỉ?”
Nghe là biết có ý gì, nên em nhìn tôi mà con mắt sắp rơi ra ngoài luôn rồi. Thực ra cũng không phải chỉ có mình em, nhưng tôi thích lôi người cầm đầu ra để thị uy một chút hihi \=))))
“Dạ, cũng chỉ là một chút chút thôi ạ, còn kém xa so với cô.”
Thoát pressing hay đấy, nhưng buồn lắm em ơi...
“Chính vì vậy nên em mới cần cô chứ, sắp tới cô sẽ để mắt tới em nhiều chút, cứ yên tâm nha!”
Một nụ cười thật tươi và tự tin, một đôi mắt hiền từ và trìu mến, từng câu từng chữ ngọt như rót mật vào tai...con cá đầu tiên đã xử lí sạch sẽ.
Nhìn em rõ bất lực, là ngưỡng mộ tôi quá chăng? Tôi hiểu, tôi hiểu mà, bản thân tôi cũng cảm thấy mình rất tuyệt vời khi nói được những câu ấy.
“Thôi được rồi, ngồi xuống đi! Có lẽ cô cũng cần phải đào tạo cho em một khóa bản lĩnh của lớp trưởng...”
Năm chữ “bản lĩnh của lớp trưởng” như năm nhát dao cắm phập phập phập vào trái tim Yến Thanh, em không ngờ giáo viên mới lại là người như vậy. Mới tiết đầu đã sóng gió như vậy, ngày tháng sau này phải làm sao đây? Ai đó trả lại cô Linh cho em với...
Tôi cầm phấn viết từng chữ đầu tiên lên bảng. Đã rất lâu rồi mới có lại cảm giác này. Những năm tháng cấp 3 ùa về trong kí ức, trong tôi dâng lên một cảm giác hoài niệm kì lạ. Kể từ sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đã không cầm phấn thêm một lần nào nữa. Mặc dù là giáo sư, nhưng tôi chẳng mấy khi đứng lớp, có thì chủ yếu là tiết chuyên môn hoặc đào tạo giáo viên chuyên ngành, hoàn toàn sử dụng slide trình chiếu, sớm đã bỏ quên cách học truyền thống như này rồi. Nay một lần nữa được gặp lại, nhưng chẳng còn là cô học sinh năm nào nữa, giờ em đã ở một cương vị mới...
Tiết học cũng cứ êm đềm trôi qua, mới đầu chương trình cũng không khó nên coi như đã vượt được ải đầu tiên. Mọi thứ đều mới mẻ, các em cũng đều giữ độ tôn trọng và nghiêm túc nhất định nên chưa có vấn đề gì cả. Có lẽ các em hơi bất ngờ vì tôi đã chỉ mặt gọi tên được từng thành viên trong lớp, nhưng các em sẽ còn bất ngờ dài dài những chú chim non ạ, thứ tôi hơn các em chỉ là tuổi đời và kinh nghiệm thôi.
“Cả lớp đứng!”
“Được rồi, cả lớp nghỉ đi.”
Tiếng gót giày lộp cộp trên sàn gạch dường như mang theo cả tâm trạng của tôi và các em, tiếng bước chân càng xa đồng thời tiếng bàn tán rì rầm xuất hiện.
“Chúng mày thấy cô thế nào?”
“Ê chữ cổ đẹp nhỉ?”
“Coi bộ hiền á bay, mà giáo viên trẻ măng vậy chắc mình có nghịch tí cũng được nhỉ?”
“Trẻ vậy mà giáo sư mới đáng nói á mày!”
“Cô giảng cũng dễ hiểu đấy chứ, lần đầu tao không ngủ trong tiết...”
“Mày thử được điểm mặt trên bảng vàng như tao xem có ngủ nữa không?”
Giọng lớp trưởng vang lên cắt ngang tiếng cười của chúng nó.
Mặt em vẫn còn trắng bệch ra, nhưng so với trong tiết học thì có hồi lại sắc hồng chút chút.
“Không lẽ nào giờ văn nào cũng là thời gian hành hình của tao sao bay ơi...”
“Nhất lớp trưởng còn gì, được cô nhớ tên cơ đấy!”
Cười trên nỗi đau của đứa khác đối với học sinh luôn là một niềm vui không thể bỏ qua.
“Im đi mày, số tao khổ lắm mới dính vào cái án treo này đây.”
“Yên tâm, cô HIỀN như vậy, mày chết có bọn tao chôn, yên tâm hi sinh em nhé! \=))))”
Chẳng biết các em xôn xao như nào, chỉ biết đến ngày hôm sau cả trường đã bắt đầu mười vạn câu hỏi vì sao xoay quanh tôi-giáo viên chủ nhiệm mới của 11D2.
Updated 79 Episodes
Comments
zootrinek <3
bn bè như qq ಠ_ಠ
2024-12-15
0
Anonymous
.
2024-06-13
0
𝐕ô 𝐃𝐚𝐧𝐡㊅
Đúng nhe:)
2024-06-01
0