Đối với một người không mấy nguyên tắc như tôi mà nói, dạy sớm chuẩn bị giáo án rồi đi dạy là một cực hình. Mang tiếng là giáo sư nhưng tôi chưa bao giờ đứng lớp mà phải chuẩn bị gì cả. Những gì đã học được, những kinh nghiệm tôi có là quá đủ cho vài lần hiếm hoi giảng dạy...tuy nhiên ở môi trường cấp 3 thì hoàn toàn khác. Ít nhất tôi cũng sẽ đồng hành với các em hết năm lớp 11, nên chuẩn bị sơ sài là thiếu chuyên nghiệp hết sức, hình tượng của tôi không thể bị đạp đổ bởi cái lười được! Thức khuya dậy sớm cũng không khó, nhưng lí do để tôi phải làm thế là gì, có đủ thuyết phục để dựng tôi dậy cắm mặt vào máy tính hay không thì đó lại là chuyện khác. Nhìn tầng tầng lớp lớp giáo án bài giảng mẫu kiến thức sách giáo khoa sách tham khảo v.v mà đau đầu hết sức. Liệu nhắm mắt một cái rồi 7h sáng hôm sau tỉnh dậy thì mọi thứ có xong xuôi không?
Nỗi khổ của giáo viên năm xưa, giờ đây tôi mới hiểu.
Lái xe đến trường, tôi ngạc nhiên khi đám học sinh cứ đứng nhìn chằm chặp, thầy cô cũng cứ có vài phần xét nét, vài phần đánh giá kiểu gì ấy?! Thói đời ganh đua chẳng lẽ tôi không rõ, nhưng ánh mắt đó không phải sẽ dừng trên con xe nhỏ nhỏ tầm trung như thế chứ? Tôi rõ ràng đã hỏi Linh rất kĩ để nắm bắt được tình hình ở trường. Không phải nhỏ nói nhà thầy cô nào cũng có ô tô sao, rồi ánh mắt đó là ý gì?
Bị mọi người nhìn như vậy tôi bỗng cảm thấy sượng trân...Nào giờ có mỗi hôm phóng một con đến trường cũng chưa từng bị nhòm ngó, giờ có mỗi chiếc xe nhỏ cũng bị đánh giá công khai, thực không thể ngờ tới. Nhưng phong thái của một giáo sư không cho phép tôi chùn bước. Đánh giá thì đánh giá, có giỏi thì tới hét vào mặt tôi đây, tôi sẽ cho mấy người biết tôi là ai. Cũng không phải chưa nghe danh tôi, cho dù có muốn dùng quy tắc ngầm gì đó thì cũng phải biết áp dụng đúng đối tượng, tôi đây rành nhất là luồn lách trốn luật và trả đũa mấy kẻ dám dụng mấy võ mèo cào với mình. Vừa bước được vài bậc thang đã có người hỏi thăm, thực quý hóa quá!
“Ôi chao giáo viên mới đến à, giáo viên mới có biết sơ đồ vị trí lớp học phòng họp chưa?”
Cảm giác chị ta cứ đang nhấn mạnh ba chữ giáo viên mới, tôi không có tên hay gì? Nhưng nghĩ một đằng tôi đáp một nẻo:
“Dạ em đã xem qua một lượt, cũng nhớ hết rồi ạ, cảm ơn chị đã quan tâm!”
Tôi toan bước tiếp thì cổ lại hỏi:
“Ô thế giáo viên mới đã có tài liệu giảng dạy chưa? Có cần tôi cho mượn không?”
Tôi cố hết sức nở nụ cười để đáp cho xong:
“Dạ em có rồi chị ạ, trước khi nhận việc đã xem qua hết rồi! Em còn có việc, xin phép chị đi trước!”
Nếu không phải tôi còn nể đồng nghiệp thì hôm nay chị tới số với tôi.
Theo lời Linh nói, giáo viên cần đến sớm hơn trống truy bài khoảng 10-15 phút để kiểm soát sĩ số, nên tôi cũng cứ vậy mà làm thôi. Ai dè đến cửa lớp còn chưa mở \=))))??
Ủa là giáo viên phải có trách nhiệm mở cửa lớp hả ta?
Ôm cái thắc mắc tiếp tục leo xuống cầu thang để đi lấy chìa khóa ở phòng bảo vệ. Tôi xuống tới nơi đã thấy lớp trưởng đang ở đó rồi.
Em thấy tôi thì giật thót, bộ đáng sợ lắm hay gì mà cà giật hoài vậy...
“Em chào cô!”
Chào tôi chứ có chào cờ đâu mà hô to thế không biết? Tôi hỏi em:
“Bình thường cũng là em tới lớp sớm nhất rồi mở cửa à?”
“Dạ vâng ạ!”
Giờ là âm lượng vừa đủ rồi này, chắc lúc nãy bất ngờ quá.
“Tôi cũng định xuống lấy chìa, giờ thì cùng lên lớp nào...”
Khỏi phải nói mặt con bé cắt không còn một giọt máu. Mới hôm qua bị gọi lên sạc cho tỉnh người, hôm nay lại ôn nhu đi cùng con bé lên lớp...Giáo viên đều khó hiểu vậy sao?
Nhưng người bình thường cũng sẽ hiểu lời tôi nói không phải đề nghị mà là mệnh lệnh. Có học sinh nào dám trái ý giáo viên ư, lại còn là một yêu cầu vô cùng bình thường như thế. Chỉ là âm giọng khác thường chút thôi...
Một lớn một nhỏ, một cao một thấp, cũng không khác hai mẹ con là bao. Tính ra thì em cũng không thấp, tầm này cũng m7 chứ chẳng đùa, nhưng tôi cũng phải m73, lại thêm đôi cao gót chục cm nên cũng hơi kì. Phải gọi là khổng lồ nhỏ và khổng lồ to ha \=)))??
Nụ cười của người phụ nữ là nụ cười quyến rũ, nhưng nụ cười của một nữ giáo viên đột nhiên xuất hiện lại khiến trái tim em một lần trật nhịp. Sao mà đáng sợ quá vậy!!! Ai đó giải thoát tôi với...
“Ê chim Hoàng Yến!”
Một giọng nam rõ to vang lên, nghe cũng không giống có ý tốt gì, đa phần là châm chọc nhiều hơn.
Thanh ngoảnh đầu lại nhìn, ra là một đám mấy đứa con trai đang chạy lại.
Tôi nhìn chúng nó cười thì tưởng mình nghĩ lầm, đó có thể là biệt danh của em khi đi với bạn bè, nhưng hình như tôi xem thường trực giác của mình quá...
“Đi mua cho tao chai nước, nhanh lên!”
Một thằng ra lệnh với cái giọng hách dịch không thấm nổi. Lại thêm thằng nữa chêm vào:
“Mua cho tao mấy cái bánh bao nữa! Tiền mày trả đi lát bọn tao đưa lại!”
Nghe là biết bài chuồn rồi, nhưng mà học sinh của tôi lại có vẻ nhút nhát dạ dạ vâng vâng, còn bọn kia lại cười khoái chí, còn có chút châm biếm nữa.
“Bình thường cũng vậy à?”
Tôi hỏi Thanh. Tôi chờ câu trả lời trung thực của em, tôi cũng có thể làm lá chắn của em nếu em cần. Nhưng đáp lại chỉ là lời nói tựa hồ gió thoảng mây bay:
“Dạ không...không phải đâu ạ, chỉ là bạn bè...”
“Đúng đúng, chính là bạn bè thưa cô!”
Một thằng nhanh chóng khoác vai em nở nụ cười giả tạo.
Chậc, nhãi ranh mà tưởng lừa được tôi sao? Có biết giả tạo là một kĩ năng mà tôi vô cùng tự hào hay không?
“Em mà nói dối tôi sẽ ghi vào sổ, gọi điện thoại cho phụ huynh đấy?!”
Tôi dọa một câu, cũng coi như cho em đường lui.
Nhìn toàn thân em xám xịt đi như bị câu mất hồn, tôi mới chủ động gỡ tay thằng nhóc kia ra rồi kéo em về phía mình.
“Hôm nay bạn không khỏe, các em cần gì thì tự đi mua đi, cô đưa bạn lên lớp!”
Mấy thằng quỷ cũng đâu dám cãi, chắc chỉ dám mắng thầm con mụ già làm chúng nó mất một món hời.
Tôi vỗ vai em, vỗ thế nào mà thấy nước mắt em tí tách rơi xuống sân gạch...
“A, cô xin lỗi, đau em à?”
Tôi hoảng đấy! Em đừng dọa tôi!(Thâm tâm gào thét, sợ hãi)
Em vội lau nước mắt, nén tiếng sụt sịt lại rồi cười với tôi:
“Không sao đâu ạ, em chỉ là xúc động chút thôi!”
Khóe mắt đo đỏ, nhìn kĩ còn thấy tia máu, miệng cười nhưng lòng thì héo úa, mặt cũng đỏ rồi thiếu điều bốc hỏa thôi...vậy mà vẫn nói dối cho được.
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em, an ủi em:
“Có tôi ở đây, không ai bắt nạt được em hết!”
Đó là một lời khẳng định, cũng là lời hứa của tôi. Học sinh của tôi chỉ có tôi được khi dễ, được bắt nạt, những người khác tuyệt đối không được!
Em vẫn đứng đó, vẫn nhìn tôi, chẳng biết em nghĩ gì. Thực sự thì em cũng là một sinh vật khó hiểu. Rưng rưng nhưng không khóc, ấp úng mà chẳng nói lời nào...em muốn tôi phải làm sao đây?
Tôi ôm em một cái, thật nhẹ nhàng, vừa đủ để em cảm nhận được sự bao bọc, tình yêu thương của một giáo viên, cũng làm cho em phấn chấn đôi phần để học sao cho hiệu quả.
Giây phút mà mặt em áp vào lồng ngực tôi, tựa có cảm giác nóng ran một chút. Cái giây phút tôi khựng lại ấy đủ để em đẩy nhẹ ra, giống như một con mèo cố gắng vùng vẫy khỏi tình yêu, mặc dù nó rất muốn cảm nhận được hơi ấm ấy. Tôi cũng không cưỡng cầu em làm gì, cũng không cầm thú tới mức đó. Chỉ muốn em hiểu rằng tôi sẽ là chỗ dựa, đủ an toàn để em chia sẻ, cũng đủ quyền lực để em bảo vệ bản thân, chỉ vậy thôi.
Nhưng bạn nhỏ ấy cũng biết điều lắm, chủ động nắm tay tôi dắt lên lớp. Em vọt lên trước như thể né tránh ánh mắt của tôi, cũng không biết chừng là ngại ngùng hay vội vã. Dù thế nào thì buổi sáng hôm nay cũng đánh dấu một vấn đề, vấn nạn mà tôi cần phải giải quyết. Năm tháng sau này có vẻ lại thêm khó khăn rồi.
Updated 79 Episodes
Comments
Hành tổng 🌚
ôm tui đọc thành hôn :)))
2024-06-20
0
✞ঔৣ𝓣ố𝓷𝓰︵²ᵏ𝓛ư𝓾︵²ᵏ𝓛𝔂𝓷𝓱
tuỵt zời
2024-04-06
1
Ninh Hoàng
hay xỉu
2024-03-20
1