Tôi sau khi dạy xong tiết bốn chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì nghe học sinh lớp mình gọi. Giọng một đứa hốt hoảng:
“Cô ơi lớp trưởng ngất rồi!!!”
Tôi nghe ra sự kinh sợ của mấy đứa nhỏ, và chính tôi trong khoảnh khắc ấy cũng đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
“Em ấy ở đâu, tôi lập tức tới!”
Tôi dùng âm lượng vừa đủ, mang theo mấy phần trấn an hỏi lại.
“Cậu ấy ở phòng y tế, cô ơi...”
Đứa trẻ bên kia cảm tưởng sắp khóc tới nơi. Nó van nài cầu xin một người có thể đến đó lúc này.
“Cô xuống ngay, sẽ xuống ngay, em chờ cô chút!”
Tôi chạy vội từ trên tầng ba xuống, tiếng cao gót dồn dập giờ đây giống với nhịp tim của tôi rồi.
-Phòng y tế-
Đập vào mắt tôi là hình ảnh một cô bé khóc nức nở ngồi cạnh một giường bệnh. Tôi vội chạy lại vỗ về em:
“Cô đây rồi, cô tới rồi, em đừng sợ...”
Con bé ngước lên nhìn tôi, gương mặt đau khổ không thể kìm nén:
“Bạn...bạn...hức hức...bạn ấy...”
“Không cần nói nữa, em bình tĩnh một chút.”
Tôi ôm nhẹ cô bé vào lòng. Có phải tôi đã quên, quên rằng tim tôi cũng đang dồn dập như trống hội, sơ sẩy chút liền có thể dùng dùi đánh thủng. Thân là giáo viên, trước tiên trấn an học sinh trước.
Tiếp tục ôm lấy tôi không buông.
Tôi hiểu mà, em bình tĩnh là được. Tôi lúc này nhìn sang cô bé đang nằm im trên giường. Gương mặt trắng nõn mịn màng đâu rồi, sao lại tái nhợt đi thế này? Cô bé hay cười của tôi, sao lại cau có thế? Ai làm gì em ư, chuyện gì đã xảy ra với em à? Ngàn vạn câu hỏi như trời sao bủa vây lấy tôi, tôi không thể tìm câu trả lời trong màn đêm tối.
Tôi an ủi cô bé đang khóc tới rũ rượi, ánh mắt lại không tự chủ hướng về Thanh. Nhìn em đau khổ quá, ai cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?
Cô bé kia từ từ bình tĩnh, nó cố gắng nói rõ ràng nhất có thể, nhưng cũng chỉ nghe được tiếng nấc lên nấc xuống, thút thít sụt sịt là nhiều:
“Cậu ấy…bị…ngất hức hức…cậu ấy…”
Cô bé đã lau nước mắt, chỉ còn lại vành mắt đỏ hoe, từng tia máu lan tới con ngươi đen láy dường như làm đôi mắt ấy thêm buồn, thêm nặng, có lẽ em cũng mệt rồi.
“Em về trước đi, cô ở lại đây với bạn.”
Buổi chiều các em còn có tiết học, để em ấy ở lại đây thực không nên, vả lại cũng có tôi ở đây rồi, em có thể ra về. Em ấy cũng ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, đi mấy bước lại ngoảnh đầu lại nhìn một chút, xem ra con bé rất lo lắng cho người bạn này.
Chờ cô bé ra ngoài, tôi ngồi xuống ghế, nhìn Thanh đăm chiêu. Con bé này, rốt cuộc đang phải chịu đựng điều gì mà mặt mày cau có như này? Tôi sờ trán em, thử một chút xem có sốt không, kết quả lại lạnh toát... Không bị cảm, trái lại còn như băng phong ngàn năm, khiến người ta có chút sợ nha.
Thanh ơi đừng làm cô sợ.
Tôi lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho phụ huynh của em thông báo tình hình. Nhưng khi tìm thấy số của mẹ em, tôi bỗng dừng lại. Cô bé, hình như mẹ em không yêu thương em. Hoàn cảnh gia đình Thanh khá đặc biệt, Linh cũng dặn tôi lưu ý cô bé một chút, dẫu sao cũng là tâm can bảo bối của cô ấy, nên tôi cũng có tìm hiểu sơ qua về bối cảnh của em.
Con bé sinh ra trong gia đình có cha có mẹ, ngỡ là đủ đầy hạnh phúc, nhưng có ngờ đâu tất cả là bình phong. Bố mẹ cô bé chính xác là hôn nhân hợp đồng, một bản hợp đồng có lợi cho hai bên nhưng làm khổ một đứa trẻ. Bố mẹ cô bé...đều không có yêu đối phương, cũng không yêu ai cùng giới với đối phương cả, chính xác là lấy nhau để che đậy xu hướng tính dục của bản thân. Lập gia đình sinh con cũng chỉ là ý của bố mẹ, mọi sự đã xong thì họ vứt đó để chạy theo tiếng gọi tình yêu. Bố em có, mẹ em cũng có, họ chỉ quan tâm tới hạnh phúc của mình mà quên mất một đứa trẻ là em, là huyết mạch của họ. Đã không yêu thương thì thôi, trách nhiệm cũng chẳng làm tròn, họ còn coi em là nỗi nhục, là ô uế, là ghê tởm của cuộc đời. Em không được yêu thương, cũng bị reo rắc vào đầu tư tưởng không đáng được yêu thương, kết quả là một cô bé như hiện tại. Yếu ớt, nhút nhát, che giấu nỗi khổ niềm đau sau nụ cười méo mó, sau lớp mặt nạ đã dần hòa cùng làn da mịn màng thành một thể. Cuộc đời em như được chỉ định sẵn phải nhảy vào hố sâu kia, đừng mong có lối nào cho em một cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời. Tôi nghe gia cảnh ấy mà thấy đau lòng thay em, rốt cuộc cô bé này đã phạm phải tội lỗi gì mà cuộc đời này đày đọa con bé tới cùng cực như thế, có khác nào giết chết một đứa trẻ ngay từ khi mới được thở lần đầu tiên?
Càng nhìn càng thấy thương, càng nhìn càng khâm phục. Nếu tôi là em, tôi hẳn không thể nhịn được phẫn uất mà buông bỏ tất cả, về với cát bụi cho rồi. Vẫn tốt hơn là sống vất vưởng như cô hồn có xác, sống như kẻ lang thang ở đợ cuộc đời.
Tôi không gọi cho mẹ con bé nữa. Có gọi chắc cũng chỉ máy bận thôi, Linh kể rằng cô ấy chưa từng gọi được cho phụ huynh của em một cuộc, cũng chưa từng thấy họ tham gia buổi họp phụ huynh, họ chỉ có nghĩa vụ sinh em ra, đến đây là hết. Tuyệt tình đến đáng trách, trách họ, trách thời đại ấy sao mà khắt khe đến độ người ta phải lôi nhau ra làm lá chắn, để có biết bao đứa trẻ phải hứng chịu cái hậu quả chẳng biết từ đâu, để sau nụ cười là bóng tối, là giá băng, là một vùng hoang vu cằn cỗi. Thanh giỏi văn lắm, cô biết mà, em viết văn rất tốt, em viết như kể lại cuộc đời một màu bi thảm của mình, viết như dồn hết hi vọng của em vào câu chữ, viết để giải tỏa, viết để em được một lần cảm nhận dư vị cuộc đời. Ai biết ngày mai còn có thể...?
Tôi cứ suy tư như vậy, suy cho tới khi bàn tay nhỏ đang nắm chặt lấy tay tôi chuyển động khe khẽ.
Updated 79 Episodes
Comments
Tiêu Ngọc Trân
Giết chết một con người mà không cần dao kéo
2024-12-28
1
zootrinek <3
/Sob//Sob//Sob/
2024-12-15
0
Ethan Harris
cô ko ngờ lại tốt đến như vậy
2024-04-05
3