Mà cho dù đó là gì đi chăng nữa đối với ông hệ thống chính là một đứa con có da có thịt có cả trái tim chứ không phải sắt thép mà thành.
[Hôm nay tên thái tử kia sẽ ngồi kiệu diễu hành khắp phố, papa có muốn đến xem không? Tuy nhiệm vụ của papa là giết hắn nhưng nhiệm vụ này không nêu rõ thời gian thế nên....]
"Cũng được! Con trai à, ba chỉ có một nhiệm vụ như vậy thôi sao?"
[Vâng, bảng nhiệm vụ cũng chỉ có một. Đây cũng là lần đầu con nhìn thấy loại nhiệm vụ này.]
"Chắc của mấy người kia là trên chục cái từ dễ đến khó còn của ba chỉ có một nên con hơi khó hiểu phải không?"
[V.. vâng!]
"Haha, con trai à. Ba sẽ cố hết sức con đừng lo."
[Dù chỉ có một nhưng nhiệm vụ này quá nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nếu papa mà sơ ý....]
"Con đừng quá lo, vậy nếu ba không hoàn thành được nhiệm vụ thì sao ta?"
Hệ thống ngập ngừng lắc đầu bởi từ trước đến nay ký chủ của Z-O toàn bộ đều hoàn thành hết các nhiệm vụ. Chưa từng có một ký chủ nào không hoàn thành được nhiệm vụ nên hệ thống không rõ sẽ có hình phạt nào hay không.
Thấy con trai tỏ ra buồn rầu ông lập tức chuyển đổi chủ đề rồi xuống phố đi dạo, tiện thể xem xem mặt mũi và tướng mạo thái tử trông ra sao.
Ông và con trai đang mua đồ ăn vặt trên đường thì xe ngựa của thái tử đi ngang qua. Dân chúng né sang hai bên đường quỳ dưới đất không dám ngước đầu lên nhìn.
"Trong cuộc đời của ba, ba chỉ quỳ trước hai người."
[Papa ?!]
"Một là mẹ của ba còn hai là ba của ba, tuyệt đối không quỳ trước ai khác."
[Papa đừng làm càng!]
Đúng như lo lắng của hệ thống, ông không quỳ càng không bị khí thế của thái tử lấn áp. Quân binh thấy ông không quỳ lập tức chạy đến muốn đánh gãy hai chân ông bắt ông quỳ gối.
"Con trai à."
[Vâng !?]
"Chạy thôi!"
[Hể?]
Quân binh sắp đuổi bắt đến nơi ông vội kéo theo con trai chạy thật nhanh. Nhờ có khinh công của cơ thể này mà cả hai thành công chạy thoát, quân binh không đuổi kịp thái tử cũng không truy cứu.
"Hôm nay đến đây thôi, quay về hoàng cung."
"Tuân lệnh thái tử!"
"Hồi cung."
Xe ngựa nhanh chóng quay về.
Hoàng cung.....
"Hai hoàng huynh của ta thế nào rồi?"
"Bẩm thái tử, hai vị hoàng tử vẫn đang yên lặng chưa có động tĩnh gì ạ."
"Tốt, tiếp tục cho người theo dõi không được lơ là, có gì báo cáo lại ngay cho ta."
"Vâng, thuộc hạ đã rõ!"
Thái tử vừa cho người truyền tin lui xuống thì từ bên ngoài các hoàng muội từ đâu chạy vào.
"THÁI TỬ CA CA!"
Thái tử vừa thấy ngũ đại công chúa hớn hở chạy vào liền tái mặt muốn tránh.
"Thái tử mà chạy thì đừng trách mẫu hậu."
"M.. mẫu hậu!"
"Sao đây? Đến cả các muội muội của mình mà con cũng không muốn gặp sao?"
"Con... không dám!"
Thái tử chỉ đành ngồi im lặng lẽ cầm tách trà lên nhâm nhi trong run sợ, trong khi đó các muội muội cứ không ngừng nghịch phá.
"Con đó."
"V.. vâng !!"
"Tuy các hoàng muội của con đều không phải do ta sinh nhưng chí ít con cũng phải chăm các hoàng muội của con chứ, có phải không thái tử?"
'Nh.. nhưng các muội ấy....'
"Thái tử?"
Hoàng hậu mỉm cười nhìn. Thái tử chỉ biết nén lấy bất lực né tránh.
"Ta và các muội muội hôm nay hẹn nhau đi uống trà, con sẽ chăm các hoàng muội của con thay bọn ta chứ?"
"Con... ng.. người không dẫn...."
"Không - thể - dẫn - theo!"
"Nhưng... nhưng con hôm nay không rảnh mẫu hậu cũn...."
Hoàng hậu nhìn thái tử bất giác nở một nụ cười hiền hậu.
"Thật sự không thể?"
"C.. có thể ạ! Mẫu hậu và các hoàng phi uống trà vui vẻ!"
"Không phải như vậy ngay từ đầu là tốt hay sao, ta đi nhé thái tử."
"V.. vâng!"
Hoàng hậu vừa rời đi không bao lâu thì thái tử thở phào một hơi.
'Đại hoàng huynh và nhị hoàng huynh cũng có thể chăm các muội ấy mà, sao người lại giao cho ta chứ.'
Nhìn qua bên này càng nản hơn, các cô công chúa nhỏ không những quậy tung nơi này còn nghịch phá khắp nơi.
'Không phải người không muốn dẫn các muội ấy đi mà là không thể có đúng không?'
"Haizz, các muội đừng nghịch nữa, cung của ta sắp sập rồi."
"Thái tử ca ca nói thật sao?"
"Đúng, sắp sập rồi, vậy nên chúng ta ra ngoài chơi có được không các hoàng muội?"
Năm vị công chúa nghe vậy hí hửng chạy ra ngoài.
'Quả nhiên! Giờ thì biết làm gì để dụ các muội ấy đừng nghịch đây, aizz....'
Phía bên này hoàng hậu cùng các tỷ muội đang đến ngự hoa viên thưởng thức trà ngon bánh ngọt.
Thái tử Hoàng Nhân Sơn là người không thích gần gũi với các huynh đệ tỷ muội của mình nhất, sở dĩ muốn xa cách như vậy cũng vì nhiều năm trên chiến trường vấy máu quá nhiều. Một phần cũng vì không thích ồn ào nên mới tự tránh mọi người, ngay cả người thân ruột thịt hắn cũng không muốn tiếp cận.
Mà đại hoàng tử Hoàng Kim Nhân và nhị hoàng tử Hoàng Kim Lân vừa hay chính là loại người đó, ngay cả năm vị công chúa cũng vậy. Năm vị công chúa đều là con của các vị phi tần khác nhau hạ sinh, vừa hay lại sinh cùng lúc nên được đặt thành "Ngũ Đại Công Chúa".
Bề ngoài hai hoàng huynh của thái tử luôn mỉm cười nói chuyện vui vẻ nhưng thực chất là bụng đầy dao găm, một tâm muốn giết thái tử chiếm ngôi. Các công chúa chỉ mới lên năm nên chẳng hiểu thế sự hay tính cách thật của các hoàng huynh nên không đề phòng ai.
Các công chúa mỗi khi buồn chán đều đến đây gặp thái tử thay vì hai vị hoàng huynh kia, tuy nói các công chúa còn nhỏ không hiểu gì nhưng trẻ nhỏ biết đâu là người tốt kẻ xấu.
"Sao các muội cứ đến chỗ ta vậy?"
"Đại hoàng huynh không cho bọn muội đụng vào những thứ lấp lánh đặt trên kệ."
'Vì đó là những thứ quý hiếm huynh ấy khó khăn đi khắp nơi mới sưu tầm được.'
"Nhị hoàng huynh thì không cho bọn muội chạm vào những cái rương lấp lánh."
'Vì trong đó là rương vũ khí mà huynh ấy sưu tầm từ các nước khác nhau về.'
Thái giám và các tỳ nữ bên cạnh cũng bất lực không kém, ai nấy thay thái tử thở dài một hơi.
"Chỉ có thái tử ca ca là tốt với bọn muội nhất."
"Thái tử ca ca không bao giờ mắng bọn muội."
"Bọn muội muốn lấy gì thái tử ca ca đều cho."
"Rương lấp lánh và những thứ lấp lánh trên kệ thái tử ca ca cũng cho bọn muội chạm vào."
"Thái tử ca ca là tốt nhất."
"Ừm ừm, thái tử ca ca là nhất."
Rất nhanh mọi người đã đến trước chỗ vui chơi của các công chúa.
'Là do những thứ đó đối với ta không có giá trị, nhưng ít nhất các muội đừng quậy quá là được.'
Công công đứng bên cạnh nhìn thái tử rồi nói.
"Vất vả cho thái tử rồi! Các công chúa cứ để đây cho thần và các tỳ nữ lo."
"À, không sao đâu công công đừng lo."
"Vâng!"
'Không phải ta không muốn đi mà là hoàng hậu không cho ta đi.'
Không có gì ngạc nhiên vì thái tử vốn sợ mẹ, riêng hoàng thượng thì càng sợ nàng hơn. Thái tử trước giờ chỉ sợ duy nhất đó là hoàng hậu và các hoàng muội chứ không hề ngán một ai, đụng là chạm xúc là múc.
................
Updated 24 Episodes
Comments