Chương 3: Gặp mặt

Ngoài hoàng cung lúc này.....

Ông bố già nào đó đang đến chỗ thợ rèn quen thân với cơ thể này.

KEENG ... KEENG ... KEENG

"Gõ chắc đó chứ!"

"Tất nhiên rồi hahaha !!"

Người thợ rèn đó rất có tài, không có thứ gì mà anh ta không rèn ra được.

"Người anh em, làm một vụ làm ăn với tôi không?"

"Giữa chúng ta chưa hề xa cách, nói đi người anh em."

Bố già lấy từ trong túi ra một mẫu vẽ.

"Đây là gì?"

"Người anh em đừng hỏi nhiều, đây là bí mật của tôi hahahaha...."

"Được, vậy một tuần sau liền quay lại đây lấy."

"Được, vậy cảm ơn người anh em, tiền tôi cũng đưa rồi chờ người anh em thôi. Một tuần sau quay lại đây lấy hàng tôi sẽ đãi anh một chầu ngon."

"Không thành vấn đề!"

Bước đầu tiên trong kế hoạch đã xong.

[Papa người đang làm gì vậy?]

"Chế tạo súng !?"

[Hả? Nhưng súng....]

"Hầy con đừng lo, ba chỉ kêu anh bạn kia chế tạo một cây đủ để ba dùng."

[Như vậy... papa thật sự muốn kết liễu tên thái tử kia nhanh gọn?]

"Đúng vậy, có gì sao con trai?"

Hệ thống mím môi lắc đầu.

[Như vậy... cũng tốt.]

'Ểh? Tâm trạng của con trai mình sao tự nhiên tệ đi rồi? Có gì đó không đúng ở đây nha.'

Ông đột nhiên xoa đầu con trai rồi mỉm cười.

"Có gì muộn phiền trong lòng thì cứ nói, ông già này không hiểu tâm trạng của người trẻ như con đâu."

[Pa.. papa....]

"Ừ, ba đây! Con đừng có buồn, có gì cứ nói không phải sợ."

Hệ thống bất ngờ ôm ông nói hết tâm tư trong lòng.

Bất kỳ ký chủ nào hoàn thành nhiệm vụ sớm hệ thống đều rất vui nhưng đổi lại hệ thống sẽ không bao giờ được gặp lại ký chủ đó của mình nữa. Chính vì lý do đó Z-O đã rơi trầm mặc và suy tư rất nhiều, một khi bố già giết được thái tử đồng nghĩa với việc hai người sẽ xa cách mãi mãi.

"Vậy nếu ba không hoàn thành xong nhiệm vụ thì ba sẽ thế nào?"

[Con... không biết.]

"Không biết?"

[Bởi vì từ trước đến nay ký chủ của con đều là trùng sinh trở về thân xác không có ai như papa là xuyên đến cho nên con....]

"Vậy bọn họ... hoàn thành xong nhiệm vụ thì thế nào?"

[Họ sống ở đó hạnh phúc đến cuối đời.]

"Vậy à! Như vậy cũng tốt còn gì?"

Ông xoa đầu hệ thống an ủi "không có gì phải lo" trong khi bản thân lại lo lắng vô cùng.

Nếu hoàn thành nhiệm vụ sớm đồng nghĩa với việc bản thân không còn gặp lại đứa con bé bỏng này nữa, biết rõ thân xác ở thế giới cũ đã sống trên một trăm hai mươi tuổi nên không thể quay về. Dù có quay về thì cũng chẳng sống được bao lâu, thà rằng ở lại đây kéo dài thời gian nhiều nhiều chút. Chí ít cũng được ở cạnh đứa nhỏ cô đơn ngoan ngoãn này vậy thì không còn gì nuối tiếc nữa.

[À, nhưng mà papa cố ý không ám sát thái tử thì hệ thống con sẽ bị lỗi.]

'Cái gì cơ !?'

"À haha... con đừng lo!"

Hệ thống nhíu mày nhìn bố già.

[Haizz, ám sát thất bại cũng được thành công cũng được. Chỉ là nếu papa không ám sát hắn thì con sẽ gặp trục trặc, đến khi đó những thứ ngoài lề sẽ xuất hiện.]

"Ngoài lề?"

[Ví dụ như có thêm một người xuyên không đến đây, đại loại vậy.]

"Nghe nguy hiểm vậy kìa!"

[Cụ thể thì con cũng không rõ mấy nhưng lỗ hổng chắc chắn sẽ có nếu papa không làm.]

"Haha, vậy được, ba sẽ ám sát giả để đánh lừa tính toán của con."

[Vâng!]

Nói đến đây hệ thống có chút vui nhưng như vậy cũng không phải cách hay, hệ thống tính toán bên trong mình rồi cũng có lúc tính ra được trò lừa này. Nhưng dù sao... tới đâu hay tới đó vậy, đâu ai biết trước tương lai rồi sẽ ra sao chỉ cần tính trước để bước qua là được.

Hai bố con họ cuối cùng vẫn là mặc kệ mọi thứ, nước đến chân thì chạy không phải lo trước lo sau quá nhiều.

Tối hôm đó.....

Quán thanh lâu của ông mở một đại hội thi xem các nữ thanh lâu ai là người đẹp nhất. Lần lượt từng mỹ nữ lên nhảy một bài cho các nam tử dưới lầu lẫn trên lầu lựa chọn.

Trên lầu của ông chỉ vỏn vẹn vài người ngồi.

Bỗng từ đâu một vị công tử khôi ngô tuấn tú đến chỗ ông ngồi, đi theo anh chàng này là hai tên hộ vệ chắc da chắc thịt.

[Papa nhìn ra người này là ai rồi đúng chứ ?!]

Ông và hệ thống nói khẽ với nhau.

"Là thái tử đúng không?"

[Vâng, chính là hắn! Papa thử thăm dò xem tên này đến đây để làm gì?]

"Được, con đợi ba!"

Thái tử cải trang vi hành đến thanh lâu lớn nhất kinh thành, nay đột nhiên ngồi đối diện bố già.

Không khí im ắng cả hai đều nhìn xuống lầu xem các cô gái xinh đẹp ở đây nhảy múa cùng tiếng đàn.

'Cậu trai trẻ này sao im lặng dữ vậy? Không lẽ chê mình già nên không muốn bắt chuyện?'

"Vị huynh đài đây...."

Thái tử đột nhiên quay sang nói chuyện làm ông sặc nước phun hết lên người hắn.

"Ngươi dám!"

"Ta không sao, các ngươi lui đi."

"Nhưng...."

"Thuộc hạ đã rõ!"

Hai hộ vệ bên cạnh lập tức rời đi.

"Haha... xin lỗi!"

[Papa nên đưa khăn cho người ta lau kìa, nhỡ người ta bệnh thì papa bị chém đầu thị chúng đó.]

"Con nói cũng phải! Ba sơ ý quá!"

Bố già luống cuống lấy một mảnh vải nhỏ màu hường đưa cho người đối diện, ông vội vàng xin lỗi không ngừng.

"Ta không sao, huynh không cần xin lỗi."

[Ấy? Vậy mà nhận? Còn không giận?]

"Như vậy là thoát nạn rồi, phù...."

Thái tử nhìn ông rồi cười.

"Ta tên Trường Trạch Sơn còn huynh?"

"Tôi tên...."

[Không được khai tên thật đâu papa, dễ bị lộ.]

"Haha, tôi tên Trương Quốc Duy, hân hạnh hân hạnh."

Ông nhiệt tình bắt tay thái tử với thái độ niềm nở, thái tử cũng không đề phòng chỉ cười bên ngoài cho có lệ nhưng trong lòng tỏ ra không mấy quan tâm đến.

"Huynh thấy bên dưới...."

"Náo nhiệt nhạc hay nhưng tôi ở đây chủ yếu là ngắm họ không còn gì khác."

"Vậy sao?"

"Hứng thú nhất thời thôi hahahaha...."

"Xem ra ta và huynh cũng khá giống nhau đó chứ."

"Vậy hả, hahaha...."

[Papa say rồi! Nãy giờ chắc nốc chục lít rượu rồi phải không?]

"Hầy! Chưa say, ba muốn thăm dò người ta thôi chưa say, hahahaha...."

[Chắc chắn là say rồi!]

Trạch Sơn nhìn Quốc Duy rồi hỏi.

"Huynh có biết ai là chủ của thanh lâu này không?"

"Không biết?"

[Ah! Tên kia ngươi đang thăm dò papa của ta phải không! Ta không cho phép.]

"Vậy huynh có biết người người nào có biệt danh là Không Tên hay không?"

"Hehe... không biết không biết!"

'Cái tên này, hình như hắn say rồi!'

Thái tử cố dò hỏi nhưng câu trả lời của ông vẫn là "không biết". Trăm câu như một khiến người khác phải cứng họng không biết phải làm sao.

[Hơ, papa của ta lợi hại nhất! Chịu thua đi hehehe....]

Trong lúc hệ thống đang lơ là thì hộ vệ thân tín của hắn đã đứng đây.

"Chủ tử có gì sai bảo !?"

"Tạm thời chưa có, tên này dường như quen người ở đây, ta sẽ ở lại đây thăm dò."

"Vâng!"

"Các ngươi lui đi."

"Vâng!"

Chớp nhoáng đã không thấy hai người kia đâu.

[Kh.. khoan đã! Ng.. ngươi muốn ở lại thăm dò bọn ta!]

"Trước mắt mình phải ở lại đây thêm hai ngày."

[Tên kia ta không cho phép! Biến đi!]

Sau buổi nhảy múa ca hát tưng bừng dưới kia cuối cùng hắn lại vung tay bao trọn cả thanh lâu đêm nay. Người quản lý cả thanh lâu cũng không ý kiến vì số tiền người này vung ra quá lớn, tối đó người trong thanh lâu vào phòng hầu hạ nhưng y đều từ chối đuổi hết bọn họ ra ngoài.

................

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play