Chương 2: Người Con Gái Không Thấy Mặt

Sau khi đeo chiếc vòng cổ trở về nhà, hắn ngắm nghía một hồi lâu trước gương nhưng vẫn không thể nào giải thích được việc hắn lại cảm thấy quen thuộc với chiếc vòng cổ đầy cổ lỗ sỉ này, cũng chẳng thể giải thích được việc ban nãy mặc kệ thời tiết mà lấy nó về cho bằng được. Suy đi tính lại cũng chả giải quyết được gì, hắn quyết định tắt đèn, đi ngủ.

Thời gian lúc này đã là ba giờ sáng, thời tiết bên ngoài đã tạnh mưa từ lúc nào, mặt trời cũng đã chuẩn bị đồ nghề để mà thay ca, một số loài động vật cũng bắt đầu thức dậy để tiếp tục công cuộc tìm thức ăn. Duy chỉ có hắn đang nằm trên giường, người một nơi còn chăn ở một chỗ. Chiếc vòng cổ lúc này bỗng sáng rực lên, một màu đỏ tối, một màu u mị kéo hắn vào trong một giấc mơ.

Hắn thấy bản thân mình đang ở một nơi rất kỳ lạ, không trăng, không sao, không cây, không lá, không chim, không chuột, hay nói chính xác là một màu đen tĩnh mịch. Bất chợt đằng trước hắn xuất hiện một bóng dáng trông lạ mà quen, đó là một người con gái đang quay lưng lại phía hắn.

Người con gái ấy xuất hiện như một bức tranh sống động giữa đời thật. Khoác lên mình một chiếc váy màu đỏ ẩn hiện những cánh hoa màu vàng. Mái tóc đen dài, mềm mại ngang eo tô điểm thêm nét quý phái và thuần khiết. Nước da trắng như tuyết xuất hiện trong một màu đen tĩnh mịch, dường như soi sáng tất cả. Dáng người cao ráo tựa như một nàng công chúa thời xưa, ngẩng đầu lên trời như hoà mình vào không gian lãng mạn.

Hắn như bị đắm chìm vào màu sắc, khung cảnh đấy, chưa biết đã trôi qua được bao lâu cho tới khi hắn mở miệng hỏi:

- Thưa... thưa cô! Cho tôi... tôi hỏi... đây là đâu?

Người con gái đấy vẫn không trả lời hắn, hắn quyết định hỏi lại câu hỏi ban nãy nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp nên quyết định bước tới, tay trái vươn ra, chỉ còn cách một chút là đã chạm đến vai cô gái thì bất chợt cả cơ thể như bị một thế lực nào đấy giữ chặt lại lôi về sau. Hình dáng của cô gái đấy trong mắt hắn ngày cành nhỏ dần, cho tới khi biến mất hoàn toàn.

Hắn bừng tỉnh, ngồi bật dậy, mồ hôi trên người như nước, chiếc áo thun ba lỗ nay đã đầy mồ hôi, gương mặt hắn vẫn còn đang rất hoảng. Hắn biết, hắn lo sợ khi biết rằng giấc mơ ban nãy, rất thực.

Làm sao hắn chắc nịt đều đấy, chả là từ nhỏ hay chính xác là kể từ lúc nhận thức được là mình mơ, hắn đã trải qua rất nhiều giấc mơ. Nhưng chưa giấc mơ nào cho hắn cảm giác thật như bây giờ, nhất là mùi thơm từ người con gái ấy khi hắn vươn tay đến, tới bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in mùi thơm đấy, không quên được.

Ôm trong bụng hàng trăm câu hỏi khác nhau? Để rồi khi bước ra từ nhà vệ sinh, đầu óc thế nào mà để kem đánh răng vào trong bồn cầu mà bấm nút, báo hại hai ông bà ở nhà tìm lấy tìm để ống kem đánh răng, rồi phát hoả khi thấy đầu ống kem đánh răng xuất hiện lấp ló ở trong bồn cầu.

Ở trường vào giờ giải lao hắn vẫn còn đang băn khoăn hàng chục câu hỏi trong đầu. Từ xa, Hoàng Bách bước đến trước chỗ hắn, nằm xuống bàn mà than trời:

- Nay không ra căn tin hả mậy?

- Ừ.

- Hôm qua dự báo thời tiết báo là nắng cả tháng trời, khả năng mưa là dưới mười phần trăm, ấy vậy mà hôm qua trời mới mưa xong. Báo hại tao bị mẹ đánh cho nhừ đòn vì cái tội không đem áo quần vào.

- Ừ.

- Ê!

- Ừ.

- Ăn cức không?

- Ừ.

Nghe đến đây hắn phát cọc nói khi Hoàng Bách đang ôm bụng cười lớn:

- Thôi đi cái thằng này! Tao đang có nhiều câu hỏi chưa biết kể với ai đây?

- Kể với tao này. - Hoàng Bách nhanh nhảu.

- Ừ.

Và buổi học hôm đấy trôi qua nhanh như thế, trong giờ học hắn chỉ nghĩ đến người con gái ấy, người con gái trong mơ. Cho tới khi trống đánh tan học thì xách cặp về nhà.

Đã một tuần trôi qua kể từ giấc mơ đấy, đêm nào hắn cũng mơ thấy một vòng lặp vô tận. Trông thấy người con gái, rồi khi cố gắng chạy đến thì bị kéo về hiện thực, thậm chí đã làm đủ mọi cách như nhét dao dưới gối, để tỏi dưới gối hay là để nước tiểu đồng tử ở đầu giường cũng không thể hết giấc mơ kỳ lạ ấy được.

Hôm nay như mọi ngày, người bạn chí cốt của hắn phải ở lại trường để đá banh với các đồng chí còn hắn thì đang trên đường về nhà, đi qua chỗ mà hắn đã nhặt chiếc vòng cổ, bỗng có một chút quen thuộc ùa về, rồi lại lắc đầu bước tiếp cho đến khi vấp cục đá ngã xuống đường.

May là hắn mang quần dài nên chẳng xây xát là bao, nhưng đau thì có, hắn mặt mày nhăn nhó than trời cho tới khi trông thấy một lão già đeo kính râm đang ngồi ở ven đường nhìn hắn mà cười mỉm.

Lão già bày một giang hàng nhỏ, bên trên treo một tấm vải màu đen chắn ngang bốn chiếc cột cắm dọc sâu xuống đất để che nắng, ở dưới lão già ngồi trên một tấm vải màu vàng, mặc trên người một chiếc áo dài truyền thống có màu đen sẫm, miệng lẩm bẩm đọc gì đấy.

Hắn nhìn đây thì biết ngay là quân lừa đảo bày biện xem bói, đã thế ban nãy nhìn hắn mà cười mỉm, đoán ngay là thể loại giả mù lừa tiền người mê tín, nay chuyển sang gần trường học, chắc tính làm vố lớn lừa mấy đứa học trò rồi chuyển chỗ đây, phen này gặp hắn thì xác định.

Hắn bước đến lão già đấy mà chống nạnh nói:

- Ông vừa cười con đúng không?

Đáp lại câu hỏi đấy, lão già chỉ lắc đầu rồi nói:

- Tôi bị mù, chả thấy cậu gì, cậu xem này. - Dứt câu liền tháo kính xuống, để lộ đôi mắt mù loà trắng toát.

Biết mình vì quê độ mà nghi ngờ người vô tội, hắn xin lỗi lão già rồi quay người bước đi. Chưa được chục giây, lão già đấy gọi lớn:

- Nếu mà còn mơ thấy người con gái đấy thì tốt nhất nên ném chiếc vòng cổ ấy đi.

Nghe đến đây bỗng thấy chút thân quen, chiếc vòng cổ lẫn người con gái trong giấc mơ trùng khớp với những gì hắn thắc mắc nãy giờ, hắn quay người lại chạy đến lão già mù mà hỏi lấy hỏi để:

- Ông biết người con gái trong giấc mơ của con là ai không ạ? Chiếc vòng cổ này nguồn gốc như thế nào ạ?

Lão già mù khi được hỏi dồn dập thì tỏ ra khó chịu mà đáp:

- Được rồi, cứ bình tĩnh, chuyện đâu cũng có đó. Tôi sẽ giải thích cho cậu nghe.

Câu chuyện sẽ diễn biến như thế nào, hồi sau sẽ rõ.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play