Ở Rể Giao Giới
..."Ngàn kiếp trước, ta với người gặp,...
...Trái tim trôi dạt, hoà mình vào đất....
...Tình nguyện trọn kiếp, hồn vương mãi mãi...
...Người ơi, tình này, ngàn đời không phai."...
Trần Thiên Dương sau khi trải qua một đêm họp lớp say bí tỉ, quên lối về, liền ôm đầu đau tỉnh dậy, miệng hét lớn:
- Mẹ ơi! Sao sáng nào cũng bật bài hát dở như món trứng rán mẹ nấu vậy.
Một giọng nói từ dưới nhà hét lớn lên:
- Mày dậy coi tao có đánh một trận cho nhừ xương không! Mới tí tuổi đầu đã uống mấy thứ có cồn đấy, mày biết nó độc hại cỡ nào không hả?.
- Nó không độc hại bằng bài "Kiếp Tiều Phu" mà mẹ đang nghe đâu.
- MÀY NÓI CÁI GÌ HẢ CON!.
Hàng chục tiếng bước chân đan xen nhau sau câu nói của mẹ hắn, một tiếng "rầm" lớn là kết quả của sự hoà hợp giữa cánh cửa phòng bằng gỗ mỏng manh với bàn chân trái đầy gân guốc của người phụ nữ đã ngoài bốn mươi từng một thời thay mặt nhà trường đi thi đấu chạy nước rút cấp thành phố.
Đôi lời một chút về mẹ của hắn như sau: Ngoài cơ thể rắn chắc kèm con mắt sắt lạnh, mẹ hắn có họ tên đầy đủ là Đào Thu Chi. Như đã nói ban nãy, năm học cấp ba đã từng thay mặt nhà trường đi thi chạy nước rút cấp thành phố rồi đem về giải nhì, chỉ thua chức quán quân đúng một giây bảy tư. Sau này trải qua nhiều lần tìm hiểu, mới quyết đi đến hôn nhân với ba của hắn, tức là ông Trần Quốc Khiêm, rồi lui về làm nội trợ, phụ giúp gia đình.
Cánh cửa gỗ được làm cẩn trọng, tỉ mỉ từ một nghệ nhân có tiếng trong xóm là ông Tư Lùn. Nay đã nứt một lỗ to đùng đang nằm bơ vơ ở góc nhà. Mẹ hắn đeo tạp dề màu hồng nhưng không giúp nữ tính đi là bao, tay phải cầm chặt cái muôi lớn, tay phải cầm một cái thớt to đùng mà gằn giọng:
- Quá lắm rồi, lại cả gan nhậu xỉn về phá nhà phá cửa, nay tao phải cho mày một trận.
Hắn mặt mày ngơ ngác, nói lớn:
- Cái cửa là do mẹ mà! Là do...
Tiếng hét của hắn vang vọng cả một phương trời, tôi cả thể miêu tả qua bài thơ như sau:
..."Ai ơi, chưa tết đã đành,...
...Cớ sao hai tám, lại nổ pháo xanh....
...Tiếng pháo nghe thật giòn tanh,...
...Thì ra tiếng pháo, vang từ nhà bên"....
Đồng hồ vừa dừng ở bảy giờ đúng, hắn đã bước ra từ cổng nhà, mặt mày ủ rủ, tóc tai bù xù kèm con mắt tím ngắt một bên, thò tay vào khoá cửa rồi nói giọng mềm xèo:
- Con đi học đây.
Chân nối chân chưa được chục bước thì đằng sau, bạn chí cốt từ thời mẫu giáo của hắn, tên là Hoàng Bách, tay trái cầm thanh kẹo dẻo, tay phải chạy gấp rút đến giữ chặt lấy cổ, hắn thấy vậy quay sang nói:
- Ăn kẹo dẻo thay cho buổi sáng không có tốt đâu. Dù gì cũng là học sinh lớp mười một rồi, ra dáng trưởng thành đi chứ.
- À! Trưởng thành là đi họp lớp nhậu say bí tỉ về được mẹ yêu ở con mắt trái đấy hả?.
Hắn thấy Hoàng Bách chọc ngoáy như vậy rất khó chịu nên tỏ thái độ, giữ chặt lấy cổ Hoàng Bách mà nói:
- Sao! Cả gan nói lại nữa đi!.
- Em xin thua, em xin thua! - Hoàng Bách vừa nói vừa cười lớn.
Hai người bọn họ tựa như hai cục nam châm đối lập vậy. Một bên thì thẳng tính ít khi đùa cợt, còn một bên thì trái ngược lại hoàn toàn. Ấy thế mà lại hút chặt cứng với nhau từ nhỏ đến bây giờ mới tài chứ.
Sau khi trải qua hai tiết toán đày đoạ thì hắn mới quyết định ra căn tin của trường, đang mân mê với ly mì nóng, vừa ăn vừa húp nước xì xụp thì thấy bên ngoài đang xôn xao cái gì đấy và điều này vô tình khơi dậy tính tò mò đã ẩn sâu bấy lâu của hắn. Hắn vừa cầm ly mì nóng hổi, vừa đứng dậy ngó ra bên ngoài xem xét.
Thì ra là đám con trai đang tụ năm, tụ sáu xôn xao bàn tán về một đứa con gái. Hắn vừa mới bước lên đằng trước vài bước, thì từ đằng sau Hoàng Bách bước đến kế bên rồi nói:
- Thấy gì chưa, hotgirl mới của trường đấy. Nghe đâu mới chuyển đến, học dưới mình một lớp, con lai.
- Lai gì, lai cái đầu mày ấy. Thời buổi bây giờ có ai có gen chính thống đâu mà con lai với chả "lái", lai Việt Nam với Mỹ à... Mỹ Tho ấy.
- Cái thằng này, mày bước lên trên xem đi. - Dứt lời, Hoàng Bách đẩy hắn lên phía trên.
Vượt qua lớp người dày như áo len mùa đông, hắn như đơ cứng người lại khi thấy cô bé mà hắn nói những lời thậm tệ ấy, hơn cả những gì mà hắn mong chờ.
Mái tóc ngắn đi kèm với khuôn mặt tròn nhỏ, đôi mắt màu xanh nhạt lấp lánh, toả sáng như những viên ngọc. Đôi lông mi thì cong vút đi kèm với đôi môi hồng hào xen lẫn sự hoà hợp với chiếc áo dài thướt tha, trắng toát.
Chưa vui sướng được bao lâu, thì Hoàng Bách đã phá bĩnh bằng động tác vuốt mặt hắn mà nói:
- Mày bỏ suy nghĩ đó đi, em này được thằng trùm trường tia tới rồi, mày tia em nó coi chừng thằng kia nó tia vào cái mắt bên phải của mày cho đủ cặp đấy.
Dứt câu liền lôi hắn về lại lớp, dường như để ý đến hắn, cô bé học khoá dưới vô tình cười nhẹ khi hắn lướt qua. Đám con trai thấy vậy nhảy mừng lên như heo tới mùa nái, cả đám hét lấy hét để, thiếu điều cô bé chỉ cần nháy mắt với một thằng nào thôi, bảo đảm ra về chỉ thấy bộ đồng phục một nơi, còn người một chỗ. Hắn thấy vậy liền nói với Hoàng Bách:
- Ê, ê! Khoan kéo tao về, để tao tâm sự em đó chứ mậy, em nó vừa cười với tao.
- Rồi, rồi! Biết rồi! Mày hay ảo tưởng lắm, ở đây chục thằng, khéo em nó cười với ông hàng xóm thì mày cũng nghĩ là cười với mày đấy chứ.
Sau khi học xong hai tiết cuối, hắn xách cặp bước về. Trên con đường nhẹ nhàng của buổi chiều, xen lẫn gió của chiều thu cùng đàn chim về tổ sau một ngày kiếm ăn vật vã. Điều gì đến cũng phải đến, hắn trông thấy, một chiếc vòng cổ nằm trên mặt đất, cạnh nơi hắn đang đứng.
Chiếc vòng cổ được làm bằng dây dù, bên trên có một vài vết đứt nhẹ, và bụi bẩn do thời gian, có một viên ngọc màu đỏ được bọc bên ngoài bằng bạc được đặt chính giữa làm trung tâm. Sau khi thấy, hắn tự nhủ:
- Thời buổi bây giờ, đã là năm bao nhiêu rồi lại có người còn đeo thứ cổ lỗ sỉ này. Nhưng nhìn kĩ lại thì thấy cũng được.
Hắn thì từ trước đến nay chẳng để ý đến vật rơi rớt ngoài đường là bao, ngoại trừ tiền, vàng, còn lại chẳng lọt vào mắt hắn. Nhưng từ khi thấy chiếc vòng cổ đầy cổ lỗ xỉ này, dường như có gì đấy thân quen đốc thúc hắn phải nhặt nó lên rồi đeo vào, nhưng rồi lại gạt phăng đi, tiếp bước về nhà.
Kể từ lúc đấy, về nhà hắn như người mất hồn, lúc nào cũng nghĩ đến chiếc vòng cổ ban nãy, lúc tắm, lúc học bài, thậm chí là đang ăn cũng nghĩ. Ba, mẹ cứ nghĩ hắn bị bệnh mà hỏi lấy hỏi để, nhưng mấy ai hiểu hắn chỉ đang nghĩ đến chiếc vòng cổ mà thôi, đúng là thương cho hai ông bà.
Nằm trên giường, trằn trọc mãi mà chẳng ngủ được, cứ xoay qua rồi lại xoay về. Nhắm mắt lại là nghĩ ngay đến chiếc vòng cổ ban nãy. Hắn lo âu, hắn nóng lòng, hắn phát bực, suy đi nghĩ lại chẳng thấy câu trả lời thích hợp, cứ nghĩ theo con tim là phương thức chính xác nhất. Hắn mặc kệ, chạy ra chỗ ban nãy tìm chiếc vòng cổ. Lạ thay là từ lúc hắn rời chỗ này đã hơn bốn giờ đồng hồ trôi qua, hàng trăm học sinh và người đi đường bước qua, nhưng chiếc vòng cổ vẫn nằm im ở vị trí đấy, thậm chí không có dấu chân hay là một vết sứt mẻ gì thêm.
Nhìn xuống rồi nhìn qua trái, qua phải một hồi. Sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, hắn quyết định cầm chiếc vòng cổ đấy lên. Mây mù từ đâu kéo đến,gió lốc thổi liên hồi, làm lá từ dưới đất không thể chạm đến mặt đất. Hắn vẫn thản nhiên, bình tĩnh đeo chiếc vòng cổ đấy lên, rồi ôm người vì lạnh mà chạy về nhà.
Cách xa chục mét. Từ bên dưới hồ nước đầy riêu xanh, một lão già trồi lên từ mặt nước, sau khi chứng kiến hết mọi việc, liền mỉm cười mà nói nhỏ:
- Cuối cùng điều này cũng đã đến, sau hơn ngàn năm cuối cùng nó cũng đến.
Rồi bật cười lớn trong đêm đen, kèm tiếng sấm chớp đánh liên hồi và mưa phùn theo sau xá toạc cả một vùng.
Lão già đó là ai, "điều này" ở đây là gì. Hồi sau sẽ rõ.
Updated 31 Episodes
Comments