Chương 2 : Ngày đầu đến lớp (hạ)

Quân ngồi ngẩm lại những điều luật kia một lúc đến khi cậu đã chắc chắn mình không bỏ quên điều gì mới dám mở tờ giấy thứ hai ra, tờ giấy này có một hương thơm dịu nhẹ, màu sắc có phần đậm hơn so với tờ giấy số một kia.

"Trường trung học phổ thông Eternity có niên đại lên đến hàng trăm nay, tương truyền rằng ngày xưa trường được thành lập để giảng dạy cho những đứa trẻ con trong thành phố. Do được xây dựng ở nơi linh khí thịnh vượng nên trường ngày càng phát triển và cho ra nhiều nhân tài. Với sự phát triển vượt bậc ấy, Ngự Long ngày càng phát triển và trở thành một khu đô thị phồn hoa.

Thế nhưng vẫn có một số điều luật dành riêng cho nhân viên nhà trường và cả những học sinh ba khối 10, 11 và 12. Cụ thể như sau : "

- Ủa, sao tờ giấy lại mất một khúc thế này???

Quân ngạc nhiên lật tờ giấy qua lại, kiểm tra thật kỹ nhưng vẫn không thể tìm thấy nội dung của những điều luật kia, cậu có chút thất vọng mà đem những tờ giấy cho lại vào trong chiếc hộp, cậu cho chiếc hộp vào trong chiếc balo đi học của cậu rồi để cạnh những chiếc vali hành lý để cậu nhớ mà mang theo bên mình.

Liếc mắt nhìn sang chiếc đồng hồ trên tường, bây giờ chỉ mới là 0h30, vẫn còn rất sớm nên Quân đã ngã lưng xuống giường và tranh thủ đánh một giấc để ngày mai bắt đầu ngày đi học đầu tiên ở ngôi trường mới.

Quân ngủ một mạch đến khi trời vừa tờ mờ sáng, không có một cơn ác mộng nào kéo đến với cậu nữa. Quân ngồi dậy, vươn vai vài cái rồi xuống dưới nhà vệ sinh cá nhân, bà Mai đã thức dậy từ rất sớm chuẩn bị những món ăn mà con trai bà thích nhất, thấy con trai đi xuống, bà cười mỉm giục con mau đi tắm rửa rồi lên dùng bữa.

Quân sau khi đã vệ sinh cá nhân, khoác lên mình một bộ đồng phục của trường gồm chiếc áo sơ mi đen viền đỏ và chiếc quần tây đem tệp màu, cậu ngắm nhìn mình trong gương một lát, chải chuốt lại bộ tóc cho gọn gàng rồi cậu đi vào phòng bếp.

- Quân chuẩn bị xong chưa con, lại đây ăn sáng rồi mẹ giúp con đem hành lý xuống nhà trước nhé?

- Dạ, mẹ cùng ăn với con đi rồi mình hẳn đem hành lý xuống nha mẹ.

Quân đáp lời rồi ngồi xuống ghế, bà Mai cũng cười mỉm rồi ngồi xuống ăn cùng con, trong suốt bữa ăn bà liên tục gắp những món mà Quân thích cho vào bát cậu, cậu cũng gắp lại cho bà nhưng bà lại không nhận mà nói :

- Con ăn nhiều vào, hôm nay lên thành phố rồi con sẽ không được ăn những món này nữa đâu.

- Nhưng mẹ ơi...con ăn hết rồi thế mẹ sẽ ăn gì đây, mẹ cũng ăn với con đi mẹ.

Bà Mai mặc dù rất muốn cho Quân ăn no nhưng khi nghe những câu nói đó cũng nghẹn lòng, bà biết Quân rất thương bà nên suốt quãng thời gian qua cậu đã rất chăm chỉ học hành để sau này có thể bù đắp công ơn dưỡng dục của bà. Bà không còn cách nào khác, đành ăn cùng con bà bữa cuối trước khi cậu khỏi hành, bà tự nhũ, không biết đến khi nào bà mới có thể cùng con ăn như thế này đây.

Bữa cơm diễn ra khá nhanh nhưng lại rất vui vẻ, Quân liên tục kể lại những kĩ niệm cũ cho bà Mai nghe, cả hai mẹ con đều cười đùa rất vui. Nhưng cũng đã đến lúc Quân phải lên đường rồi, cậu và mẹ cũng đang vận chuyển hành lý ra trước cổng làng mà đợi xe tới rước. Đang đi thì cậu gặp lại một người bạn, người này rất đặc biệt đối với Quân, vì đây là người bạn từ thuở ấu thơ đến nay cậu vẫn còn thân với người này, thậm chí là còn thân hơn cả trước nữa.

- Quân ơi!!!! Chờ tao với!!!!!

Người này vừa nói với vừa chạy đến bên cậu, cậu ta có vóc dáng cao nhưng thân hình khá gầy, cũng mặc bộ đồng phục giống cậu và đi giày thể thao Adidas, cậu bạn dù thở dốc nhưng vẫn nở nụ cười với Quân và định nói gì đó nhưng Quân đã bểu môi phàn nàn

- Coi kìa Đạt, mày làm cái gì mà lúc nào cũng đi trễ thế???

Cậu bạn cười trừ, phía sau cậu còn có một người khác nữa, là bà Hạnh, mẹ của Đạt cũng đang giúp cậu bạn đem hành lý lên xe đưa rước của trường. Nhìn thấy bà Mai và Quân, bà Hạnh cười rồi chào hai người.

- Chị Hạnh và Quân đấy à, hai người vẫn đúng giờ giấc chứ không như cái thằng nhóc này, lúc nào cũng để nước tới chân mới chịu nhảy.

Đạt nghe thế thì có chút ấm ức nhưng cậu cũng không phản kháng lại mẹ mình, cậu ta nắm lấy tay Quân rồi kéo Quân đi trước cái lắc đầu ngao ngán của bà Hạnh.

- Cái thằng này biết bao giờ mới lớn được đây, cứ như con nít ấy.

Bà Mai cười mỉm rồi tiếp tục cùng bà Hạnh đi tiếp trên con đường đất dẫn ra chỗ cổng làng, đến nơi thì đã có một chiếc xe bus được sơn toàn bộ là đen, trên xe được dán logo của trường với những kẻ hở được sơn màu đỏ tạo thành những đường viền nổi bật.

Cả hai mẹ con Quân và Đạt lay hoay đưa những chiếc vali của mình cho người đàn ông được cho là phụ lái của tài xế chất lên xe, xong xuôi Quân và Đạt chào tạm biệt mẹ mình rồi cả hai cậu cùng nhau lên xe.

Bà Mai và bà Hạnh đứng vẫy tay chào tạm biệt đứa con của mình trong hai hàng nước mắt không rõ lý do, chiếc xe cuối cùng cũng lăn bánh rồi rời xa khỏi làng Cõi địa ngục. Ngồi trong xe, Quân nắm chặt tay Đạt khẽ run lên, cậu quay sang nói với giọng run run.

- Đạt này...tao có một chuyện muốn kể mày nghe...về giấc mơ đêm qua của tao...

Hot

Comments

Nhạc Tử 🏳‍🌈

Nhạc Tử 🏳‍🌈

*khởi hành
*tự nhủ

2024-03-03

0

Nhạc Tử 🏳‍🌈

Nhạc Tử 🏳‍🌈

Nhớ cơm mẹ nấu /Cry/

2024-03-03

0

Nhạc Tử 🏳‍🌈

Nhạc Tử 🏳‍🌈

*ngả lưng

2024-03-03

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play