qua
— đi đây.
— không tiễn nha bai bai.
Hạ Tử quay lại bĩu môi.
— nhà của cậu đâu mà đòi tiễn tớ à.
— hình như bây giờ cậu phải vào làm rồi hay sao ấy chứ, mà điện thoại tớ bảy rưỡi rồi nhá.
Sau đó cô chợt nhớ là không thấy Vân Đình đâu nên cô rón rén bước đến cửa phòng cô khẽ gõ cửa.
— Vân Đình, cậu ở trong à?
Rồi cô khẽ đẩy cửa vào thì thấy Vân Đình đang ngồi thui thủi trong đống chăn.
— cậu sao đấy?
Vân Đình mắt rưng rưng nhìn Trương Tiêu.
— bọn tớ chia tay rồi! ' hu hu hu '
Nói xong Vân Đình òa lên khóc nức, Trương Tiêu vội chạy lên giường ôm lấy Vân Đình đang bị tổn thương vì tình yêu. Cô không nói một lời nào an ủi mà chỉ ôm chặt lấy Vân Đình ngồi im trên giường. Một lúc sau hai người dắt nhau ra quán bánh ngọt.
— không yêu nên không buồn.
— cậu không yêu sao mà hiểu được chứ!
Trương Tiêu đang cùng Vân Đình ngồi trong tiệm bánh ngọt. Đây là phương pháp chữa lành cho cô bạn thất tình của cô.
— thay vì ở đó đau buồn sao cậu không thử ăn một miếng bánh đi, cái hương vị này còn ngọt ngào hơn cả tình yêu ấy.
Lúc này vẻ hồn nhiên vui vẻ của Trương Tiêu đối lập với vẻ mặt bí xị của một kẻ thất tình như Vân Đình.
Cái cảm giác ấy mất đi một người mà mình thật lòng yêu thật sự để mà nói thì nó vô cùng đau khổ, nhưng cũng may vào những lúc như vậy bên cạnh Vân Đình luôn có một khối sạc dự phòng là Trương Tiêu.
Vân Đình bí xị cũng ngước lên nhìn Trương Tiêu và nở một nụ cười, thấy Trương Tiêu ăn bánh ngon lành tuy tâm trạng Vân Đình lúc này thật sự là cho dù chỉ một miếng bánh cũng không thể nuốt nổi, nhưng cô ấy cũng ăn một thìa bánh kem thật lớn, như muốn nuốt trôi thứ gì đó...
Chủ tiệm bánh ngọt là một anh chàng đẹp trai, cao chừng mét tám thân hình cân đối . Khi nghe Trương Tiêu bình phẩm về những chiếc bánh rằng " chúng còn ngọt hơn tình yêu" vậy nên anh cũng không khỏi thấy cô thú vị và tò mò về cô gái này, nghe Trương Tiêu nói vậy anh ấy cũng khẽ nhếch mép lên cười và cũng cảm thấy cô rất thú vị, nhưng điều thu hút anh là sự ngây thơ chân thành trong lời nói của cô.
Và thứ thu hút một con người đó chính là những thứ mà họ thiếu nhất.
Đến món bánh tiếp theo thì anh ấy trực tiếp đem bán ra bàn của Trương Tiêu. Cô vừa ăn bánh ngọt vừa cầm cuốn sổ tay phác lại cảnh Vân Đình vừa đau lòng vừa ăn bánh ngọt mà lén cười.
Trương Tiêu dường như không hề cảm nhận được nỗi đau ấy, như một đứa trẻ không biết phân biệt vui buồn. Nhưng vui buồn là tại chính mình, thật ra Trương Tiêu không phải là không cảm nhận được nỗi đau của Vân Đình mà chỉ là cô không muốn coi nó là một chuyện buồn, vì Trương Tiêu từng nói:
" nếu có chuyện buồn thì tớ cũng sẽ chỉ buồn vài giây thôi, bởi vì xung quanh tớ nhiều chuyện buồn lắm nếu cứ buồn mãi thế thì chắc cuộc sống tớ không có ngày nào được vui luôn ấy"
Cho dù chưa trải qua một mối tình nào, nhưng không phải là Trương Tiêu chưa từng thích ai. Cô đã từng thích từng rất thích, nhưng đều không dám lại gần chỉ vì cô sợ nếu yêu rồi thì sẽ lại phải chia tay, mà cô cũng lại sợ sẽ phải ở bên một người đến cuối đời.
Tuy là để cho Trương Tiêu thích một người rất nhanh, nhưng để hết thích người ấy cũng tất nhanh có thể điều đó chỉ diễn ra trong vòng chưa tới một tuồn. Và đó cũng là lý do chính mà Trương Tiêu không yêu ai, vì cô không biết đó liệu có phải là tình yêu?
— cái bánh này cứ để anh tự đem ra cho khách được rồi.
— vâng .
Vẻ mặt của nhân viên quán ngơ ngác nhìn anh chủ.
— Trương Tiêu cậu còn dám vẽ tớ thế à, (vẻ mặt giận dỗi Vân Đình nhìn Trương Tiêu)
— a.
— bánh của quý khách đây ạ.
Vừa lúc Trương Tiêu đang ăn một miếng bánh to. Nghe thấy anh nói theo phản xạ tự nhiên cô ngước lên nhìn anh, một vẻ mặt đẹp trai vô cùng trong bộ đồ làm bánh.
Nhìn thấy khuôn mặt với hai má phồng như hai chiếc bánh bao khi đang ăn bánh của cô anh cũng thích thú mỉm cười, rồi đôi mắt cô đang nhìn anh bỗng ngừng lại, nhưng không thể dấu được cái tính mê trai lập tức đỡ lấy chiếc bánh. Rồi bối rối ăn nuốt hết bánh đang ăn.
— cảm ơn anh.
Nhìn thấy anh đẹp trai, Vân Đình ngồi một bên mà cũng phải liếc nhìn anh, chưa kịp nói câu gì anh đã mở lời trước.
— trông cô ăn có vẻ rất ngon nhỉ.
Lúc này cô chỉ biết ngại ngùng miễn cưỡng cười.
— ừm thì tại vì là bánh ngon mà hi hi. ( vẻ cười sượng chân với hai má bánh bao)
— nếu cô không ngại thế thì tôi mời hai cô cái bánh này nha, được không?
— anh nói thật à?( Mắt cô sáng lên)
Chàng trai gật đầu nhẹ.
— nhưng đổi lại chúng ta kết bạn Facebook nha.
— ừ cũng được dù sao thì anh cũng rất đẹp trai! Hì.
Nghe cô nói thế, đến cả Vân Đình ngồi đó và cả chàng trai cũng phải bật cười. Chắc Vân Đình cũng không ngờ mình lại có một cô bạn không biết xấu hổ đến như thế này. Sau khi ra về Vân Đình nói:
— cậu đấy tớ thấy sắp thoát ế rồi.
— cậu đừng có linh tinh.
Vài ngày sau cô lại gặp chàng trai, nhưng lần này cô gặp anh là trong một bộ đồ chơi gôn, trên sân gôn.
Updated 24 Episodes
Comments