Thật ra Hà Đức chỉ cảm thấy cô đơn khi vợ mình mất sớm, bao năm ông vẫn như vậy nuôi con, nhưng đến tuổi xế chiều ông lại cần người bầu bạn, may mắn thay là Trịnh Uyển lại có nét giống vợ ông, đây chính là lí do ông muốn lấy cô làm vợ.
Ông gọi cô vào thư phòng, nét mặt ông hôm nay không được khoẻ lắm - "Em ngồi đi. Hôm nay anh có chuyện muốn nói với em"
Nhìn sắc mặt ông không tốt cô liền lo lắng
"Sao vậy? Nét mặt anh không khoẻ sao?!"
Ông chỉ mỉm cười tỏ ra bản thân mình vẫn ổn
"Không sao. Em biết tại sao anh chọn cưới em không?!"
Cô khẽ lắc đầu.
"Bởi vì em giống vợ quá cố của anh. Anh nợ bà ấy rất nhiều thứ - tình cảm lẫn thanh xuân"
Cô nắm bàn tay ông khó hiểu - "Anh muốn nói gì chứ?!"
"Sau khi anh mất em sẽ có một nửa tài sản này và kèm một quyền lợi"
Ông bỗng dưng ho khụ khụ, mặt ông chợt ửng đỏ - "Anh Đức! Anh ổn không vậy? Để em gọi bác sĩ"
Ông nắm lấy bàn tay cô kéo lại - "Không sao đâu, bệnh tuổi già em đừng lo lắng"
"Quyền lợi? Anh cho em nhiều thứ rồi em không cần bất kì thứ gì từ anh nửa đâu"
Ông đột nhiên ôm chằm lấy cô - "Thanh xuân người con gái có thể trôi qua có ý nghĩa hơn chứ không phải chôn vùi vào thân xác gần đất xa trời như anh, em có thể tự do mãi mãi sau khi anh mất đi. Điều đó đã được ghi vào di chúc cho em, chỉ cần em ký em có thể rời khỏi cái danh nghĩa bà Hà để đến với bến bờ hạnh phúc mà em muốn"
"Anh Đức, anh đừng nói bậy nửa... anh đến giờ uống thuốc rồi, nào để em lấy cho anh"
Ông siết chặt vòng tay hơn - "Uyển Uyển à! Anh không muốn em bên ngoài vất vả chịu sự chà đạp của bọn đàn ông, nên anh mới quyết định đưa em về căn nhà này, anh biết anh không thể cho em gì khác ngoài tiền, có lẽ em cũng đã rất cô đơn. Nếu bây giờ em có ai yêu em thật lòng, chỉ cần nói với anh, anh có thể đồng ý trước khi di chúc có hiệu lực, được không?!"
Cô đột nhiên rơi nước mắt, chẳng biết là vì điều gì nửa, nhưng trong lòng cô hiện tại, ông chính là người mà cô thương.
"Anh Đức! Đúng là ban đầu em đến với anh là vì muốn sung sướng tấm thân. Nhưng ở gần anh em biết anh không giống bọn đàn ông em từng tiếp xúc. Em có thể cả đời này chăm anh đến khi anh không cần em nửa. Cho nên đừng nói nữa...mau uống thuốc thôi, em lấy cho anh chịu không?!"
"Cảm ơn em Uyển Uyển! Cả đời này anh không còn gì hối tiếc nửa"
Cô lấy thuốc cho ông uống, rồi dìu ông trở về phòng nghỉ ngơi, đợi ông vào giấc ngủ mới an tâm rời đi, có lẽ không yêu ông nhưng cô vẫn mang ơn ông và cả nợ ông ân tình vợ chồng nữa!
Điện thoại cô chợt đổ chuông, số trên điện thoại chính là Lưu An Chi
{Đang làm gì đó bồ?!}
{Dĩ nhiên là đang chăm chồng rồi, sao lại có nhã hứng gọi giờ này vậy?!"
{Hạnh phúc vậy sao?! Ra chơi tí đi, quán Bar cũng nhé}
{Được 20 phút nửa gặp}
Lưu An Chi (35 tuổi) là bạn thân của Trịnh Uyển từ hồi còn bé tí, gia đình An Chi cũng không phải giàu có nức vách đổ tường nhưng cũng thuộc giới thượng lưu. Chơi với Trịnh Uyển chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng Trịnh Uyển nên họ phải gọi là cực kì thân, ngày Trịnh Uyển lên xe hoa cũng là ngày An Chi khóc vì vui mừng cho hạnh phúc của bạn mình.
20 phút sau cô đã có mặt tại quán Bar, từ xa An Chi liền vẫy tay - "Ở đây"
Cô mỉm cười đi đến
"Sao đây?! Hôm nay cao hứng vậy?!"
An Chi nháy mắt gian manh
"Mày biết có lí do mà, nhìn đi"
Cô nhìn theo hướng An Chi vừa nháy mắt
"Anh trai to con vạm vỡ? Đổi gu rồi à quý cô Lưu An Chi?!"
"Điên! Cô bé kế bên kìa"
Cô ngạc nhiên cầm ly rượu cụng ly với An Chi ực một ngụm nhỏ rồi nói
"Ủa? Hai đứa nó giống couple lắm?!"
"Vẫn là cách cũ đập chậu cướp hoa"
Cô bật cười - "Thôi tạo lạy mày! Lần trước cưa nhầm gái thẳng nó trap cho chưa sợ à"
An Chi nâng ly nét mặt đúng là vui vẻ
"Ha ha lỗi kĩ thuật tí thôi mà"
"Lỗi kĩ thuật của mày là xem tí nửa mất mạng đấy!"
"Khoan hả nói chuyện của tao. Mày với chồng mày sao rồi? Có vẻ thấy mày không vui lắm nhỉ?!"
Cô thở dài - "Chỉ là hữu danh vô thực thôi! Tao với ãnh có ngủ chung ngày nào đâu?"
An Chi trố mắt nhìn cô đầy kinh ngạc
"Cái gì? Lấy nhau hơn nửa năm không chung giường à?! Lấy chồng cũng nhàn hé! Khỏi sanh con đẻ cái gì chỉ cần đối tốt với chồng là đủ. Coi như nửa đời sau của mày không phải lo nghĩ rồi"
Cô nhấm nháp tí rượu lại nói tiếp
"Không phải chỉ là không có nhu cầu kia. Tao cũng cảm thấy không quan trọng, miễn anh thấy tốt là được. Nói thì nói vậy,nhưng vừa nãy anh ấy vừa viết di chúc cho tao đấy"
An Chi mắt tròn mặt dẹt - "Ghê vậy?! Lo xa đến vậy sao?!"
"Còn có một quyền lời chỉ cần tao ký tao có thể rời khỏi ãnh bất kì lúc nào tao muốn, anh ấy nói đó là trả tự do tuyệt đối cho tao, nhưng tao lại cảm thấy tội ãnh"
An Chi liền vỗ tay ngưỡng mộ - "Wow\~ mẫu đàn ông này hiếm đó. Coi như cho mày đi thêm bước nửa an yên, đời người phải có lúc này lúc khác, nếu chỉ toàn là niềm vui thì cuộc sống có ý nghĩa gì nửa"
"Thôi bỏ qua đi. Mày định sẽ lấy chồng sanh con vì bố mẹ mày hay là sống thật?!"
"Tạm thời cứ vui đi, mới có 35 tuổi lo gì lắm vậy mậy"
Cô liền bật cười trêu chọc - "Là ế rồi đó quý cô Lưu à"
"Tao đang đợi một nửa còn lại chứ không phải ế nha. Mà dù là nam hay nữ đều được, miễn sao cảm thấy lòng bình yên là được, đúng không?!"
"Cũng đúng ha" - cả hai đang vui vẻ nói chuyện đột nhiên có một cô gái tiến đến ngồi cạnh An Chi còn câu lấy tay An Chi rất thân mật
"Chào chị An Chi, em chào chị"
"Tình cờ vậy?!"
Cô thắc mắc - "Đây là ai vậy?"
"Là bạn tao thôi"
Không đợi cô phản ứng, Lâm Minh Nguyệt liền giới thiệu - "Em là Nguyệt, rất vui được làm quen chị, chẳng hay chị tên là gì ạ?!"
Cô mỉm cười - "Chị là Trịnh Uyển, rất vui được biết em"
An Chi liền chen ngang - "Thôi đừng lan man nửa uống đi, hiếm khi thấy em lưu lạc đến đây đó Minh Nguyệt?!"
Minh Nguyệt nháy mắt đưa tình - "Vì nghe đồn ở đây có người cần tìm á mà"
"Nghe sao kiểu Minh Nguyệt cố ý đến tìm An Chi có đúng không vậy cưng?"
An Chi chề môi thái độ - "Xờiiii! Em nó nhiều người đi chơi cùng cần gì đến tao?"
Minh Nguyệt nắm lấy cánh tay An Chi làm nũng - "Giận lâu vậy rồi. Cũng đến lúc nên tha thứ chứ đúng không chị An Chi"
"Ối! Bỏ tay em ra, chẳng phải em bỏ chị trước sao? Nay đến tìm chắc hẳn có vấn đề"
"Vấn đề gì chứ?! Vì em nhớ chị thôi" - Minh Nguyệt bất ngờ ôm lấy An Chi, điều này khiến An Chi có chút ngại trước cô
"Minh nguyệt! Ở đây có bạn chị đó"
"Em xin lỗi chị Uyển, mỗi lần nan nỉ chị ấy đều phải tốn hao nhiên liệu như vậy đấy ạ"
Cô bật cười kèm cử chỉ lắc đầu bó tay
"Đột nhiên lại làm kỳ đà rồi,hay là tao về trước còn có việc phải làm! Ở lại chơi vui vẻ nha bạn hiền"
An Chi trố mắt nhìn cô - "Nè mày đi đâu vậy?!"
"Tao nên về trước thì hơn, mày ở lại với Minh Nguyệt vui vẻ đi nhá" - cô nháy mắt ra hiệu rồi cứ thế rời đi.
An Chi định đi theo liền bị Minh Nguyệt ôm chặt - "Chị ấy muốn để em gần chị đấy, chị còn không muốn hiểu nửa sao?!"
Giọng An Chi có chút không vui - "Ngồi yên xem nào, thích động tay động chân vậy à?"
"Thì chị nói tha lỗi đi em sẽ đàng hoàng ngay" - Minh Nguyệt còn không ngần ngại hôn lên má cô, bị thế kìm kẹp An Chi liền thoả hiệp
"Được được, phiền chết được! Tha lỗi rồi đó, em có thôi đi không?! Em còn lằng quằng thế này lần sau đừng tìm chị"
"Dạ dạ không dám nửa"
Thật ra Minh Nguyệt thương thầm An Chi lâu rồi, mà gu của An Chi lại không phải con gái ỏng ẹo và điệu đà thế này, lần trước Minh Nguyệt cố ý chọc tức An Chi nhưng An Chi cũng chỉ lướt đi rồi không thèm nan nỉ hay gặp mặt, Minh Nguyệt phải tìm mãi mới thấy An Chi nên là phải tận dụng thời cơ mà thân mật một chút rồi.
Updated 59 Episodes
Comments
Nguyễn Thị Kim Tâm
chuẩn bị mở mang ko biết ai đầu tiên đAy
2024-06-09
2