Cuộc sống hôn nhân của Đường Giao trãi qua cũng rất nhàn hạ, Hà Trung vốn dĩ là mẫu đàn ông gia đình, lâu rồi cũng chẳng có phụ nữ trong nhà nên khi cưới Đường Giao hầu như anh rất thương cô. Mà là thương vô điều kiện nửa.
Thói quen mỗi lần đi làm về của Hà Trung sẽ ghé qua phòng bố mình hoặc thư phòng để hỏi thăm tình trạng của ông, hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Thưa bố! Con mới về ạ"
"Ừa ngồi đi! Hôm nay hợp đồng với phía đối tác ký kết đến đâu rồi?!"
"Dạ đã hoàn tất hết rồi ạ" - ông đột nhiên ho khang sặc sụa, anh liền chạy đến vỗ nhẹ vào lưng ông để ông bớt ho , giọng lo lắng hỏi
"Bố! Bố không sao chứ?! Để con gọi bác sĩ"
"Không sao đâu không cần gọi! Trung nè...con ngồi xuống đi ta có chuyện muốn nói với con"
"Dạ" - anh ngồi xuống trước mặt ông, ông liền đẩy bản di chúc về hướng anh, anh chưa đọc nội dung nhưng tiêu đề đã khiến anh phải thắc mắc
"Bố?! Chuyện này là sao ạ?!"
Ông ho vài tiếng rồi nói tiếp - "Con cũng biết sức khoẻ bố không tốt, sớm muộn gì cũng sẽ rời bỏ gia đình này. Đây là di chúc bố để lại cho con... sau này phải biết tự lo mọi việc lớn nhỏ và làm chỗ dựa vững chắc cho vợ con, nghe rõ chưa?! Điều ta hối tiếc nhất có lẽ là không thể nhìn thấy cháu ta khôn lớn"
"Bố à! Đừng nói những lời này. Bố còn rất khoẻ mà."
Ông liền mỉm cười - "Con đừng an ủi ta, ta hiểu rõ tình hình của mình mà, con có oán giận ta việc cưới Trịnh Uyển không?!"
Anh lắc đầu - "Con không dám ạ"
"Vậy là có à? Giờ đến lúc con nói nỗi lòng của mình rồi, bố rất muốn nghe nó"
Anh ngập ngừng một lúc rồi mới dám mở lời
"Bố à! Cả đời này con chỉ có một người mẹ duy nhất đã mất lúc con 15 tuổi! Nhưng mẹ kế không phải người xấu, chỉ là tuổi tác so với bố lại quá chênh lệch, có những việc không cách nào để con yên tâm"
"Con quả nhiên là trưởng thành rồi. Ta lấy Uyển Uyển vì cô ấy rất giống mẹ con, chịu khổ đủ rồi, tính cách lại khiến người đối diện dễ chịu, ta cưới cô ấy chỉ muốn cuộc sống cô ấy tốt hơn hiện tại và để thay ta sau này chăm sóc cho con"
"Nhưng con có vợ của mình rồi mà bố?!"
Anh nhíu mài nét mặt có chút mệt mỏi
"Con bé Đường Giao còn quá trẻ, nó không thể chăm lo cho con tốt được. Ta chỉ có mỗi con nên việc lo lắng là điều dĩ nhiên,nhớ lời ta nói phải yêu thương hai người họ như người thân có biết không?!"
"Dạ con ghi nhớ lời dặn của bố ạ"
"Được rồi, còn về phòng nghỉ ngơi đi"
Thật ra Hà Trung ít nói hiền lành nhưng lại là người có mắt tinh tường và thấu đáo. Anh ta thường sẽ quan sát rất kĩ trước khi đưa ra nhận xét, tính cẩn thận này rất được bố anh tin tưởng.
Anh trở về phòng ngã lưng ra giường thở dài, Đường Giao có chút thắc mắc liền hỏi
"Anh sao vậy?!"
"Ờ có chút vấn đề ở công ty thôi"
"Ờm... anh muốn ăn gì không?! E dặn người làm nấu?!"
Anh im lặng ngồi bật dậy nhìn thẳng cô
"Đường Giao À! Chúng ta có con nhé"
"Anh à, chúng ta đã nói với nhau rồi mà?!"
Giọng điệu anh trở nên khàn đặc
"Anh biết nhưng bố anh không đợi được"
Anh lập tức kéo tay cô sát vào người, theo phản xạ tự nhiên cô liền vùng vẫy
"Hà Trung... anh muốn làm gì chứ?!"
"Làm những gì những cặp vợ chồng khác nên làm" - anh liền cưỡng hôn cô, giọng nói cô đột nhiên ngắt quãng kèm tiếng la
"Áaaaa...Hà..."
Hai người chỉ mới cưới nhau 1 tháng, đêm động phòng tân hôn Đường Giao đã thẳng thừng từ chối việc gần gũi với lí do mệt và một điều nửa chính là cô không thoải mái với việc sẽ làm chuyện đó với đàn ông. Những tưởng Hà Trung sẽ nổi giận nhưng không, anh đã đồng ý với cô không cần suy nghĩ. Nhưng giờ đây bố đang sức khoẻ không tốt nếu như không nhanh thì e rằng không kịp nửa.
["Em cưới anh vì muốn làm tròn bổn phận con cái, em biết nếu tiếp xúc nhiều sẽ nảy sinh tình cảm, anh cho em thời gian được không?! Đến khi em cảm thấy sẵn sàng"
"Dĩ nhiên là được!"]
Anh rời khỏi nụ hôn, ghìm chặt cô xuống và giữ chặt cô dưới thân mình - "Xin lỗi vì đã thất hứa với em"
Giọng cô nghẹn lại - "Hà Trung...em chưa sẵn sàng"
Chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra chỉ là do cô cảm thấy không có hứng thú với nam nhân,mặc dù trước đây Cô cũng từng là một tay ăn chơi và quen với rất nhiều anh chàng cao to vạm vỡ, chuyện này từ khi cô quyết định lấy Hà Trung mới phát hiện ra.
Những ngày tháng sau đó với cô giống như địa ngục vậy, Hà Trung vốn là người hiếu thảo nên rất muốn mau chóng có con, vì thế hàng ngày đều căn dặn tẩm bổ các thể loại cho cô, không cho cô đi làm, cũng không cho cô tiếp xúc bạn bè, cuộc sống hôn nhân nhàn hạ mà cô có trước đó đều tan biến.
Thêm Hà Trung là một người ít nói nên anh cũng không thổ lộ nhiều ra với cô càng khiến cô buồn bã hơn. Những ngày anh ta vui thì sẽ không làm gì cô, nhưng nếu không vui e rằng tối đó cô phải gồng mình chống trọi với con ác quỷ bên trong của Hà Trung cùng với nỗi niềm khát khao có con nối dõi tông đường nửa.
Chuyện Hà Trung gượng ép vô kiểu này cả bố và mẹ kế đều không biết, nên không có cách nào khuyên ngăn.
Một hôm cô xuống bếp buồn bã ngồi ở đó nhìn đống thức ăn tẩm bổ cô sắp phát ngán rồi, nhìn cô buồn bã Trịnh Uyển liền vỗ nhẹ vai - "Con sao vậy Giao Giao?! Không muốn ăn à?!"
Cô ngước nhìn Trịnh Uyển mỉm cười
"Con chào mẹ ạ"
"Không có hai bố con ở đây cứ gọi là chị được rồi, sao vậy? Thấy mặt em không vui?!"
Cô thở dài - "Em ngán lắm rồi! Chẳng muốn ăn nửa đâu ạ, nhưng không ăn anh ấy sẽ lại nổi giận"
Trịnh Uyển chau mài - "Là thằng bé Hà Trung sao?! Vậy em muốn ăn gì chị căn dặn bếp làm?!"
Cô lắc đầu - "Em không muốn ăn, em mệt lắm, đêm qua anh ấy đã hành em hầu như cả đêm, em cảm giác thân thể rã rời"
Trịnh Uyển liền mỉm cười
"Thì ra là chuyện đó sao? Vợ chồng phát sinh quan hệ là bình thường mà em"
Cô ngập ngừng - "Không phải vậy, chuyện là...."
Lúc cô định tâm sự với Trịnh Uyển thì cũng là lúc Hà Trung về, hên là cô chưa kịp nói đầy đủ câu.
"Con chào mẹ"
Trịnh Uyển mỉm cười gật đầu.
Anh liền ôm cô từ phía sau - "Vợ anh đang ăn sao?! Có ngon không?!"
"Dạ" - cô gượng ép đáp
Trịnh Uyển liền mở lời - "Về mệt thì lên tắm rửa đi, để thoải mái, cho vợ con còn ăn nửa"
Anh Dạ một tiếng rồi liền ghé sát vào tai cô -
"Tí lên anh có cái này cho em, biết điều một chút rõ không?!"
Nét mặt cô đột nhiên trở nên sợ sệt.
Đợi Hà Trung khuất bóng, Trịnh Uyển liền tiếp câu chuyện khi nãy - "Lúc nãy em định nói gì?! Nói rõ chị nghe nào?!"
"Không có gì ạ! Chắc do cơ thể không khoẻ lắm nên mới vậy thôi"
"Thôi được cố gắng ăn đi rồi lên phòng nghỉ ngơi nhiều chút sẽ không mệt nửa"
"Vâng ạ"
Hà Trung nhìn qua có thể đoán biết là cô xém nửa đã định tố cáo anh, hên là anh đã ngăn cản đúng lúc. Chuyện này cũng không nên nói ra ngoài, nếu không người chịu thiệt chỉ có cô mà thôi, nên cô đã chọn cách im lặng, nhưng liệu lên tới phòng cô có yên ổn không?!
Updated 59 Episodes
Comments