8/4/2022 (Ngày Triết xảy ra tai nạn)
- Alo! Vy xin nghe. Ai vậy ạ?
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn bà đã có tuổi, giọng bà khàn đặc nhưng lại rất dịu dàng, hình như bà ấy đang khóc thì phải giọng bà nặng trĩu như chất chứa điều gì đó, bà nấc lên từng tiếng:
- ...Đan Vy hả con...Triết lên gặp con trên đường đi bị tai nạn không qua khỏi rồi Vy ơi... mẹ có mỗi mình thằng Triết à Vy ơi... không có nó sao mẹ sống được đây hả Vy...
Cô chết lặng đi trong giây lát, trái tim cô dường như vỡ vụng ra thành trăm hàng nghìn mảnh. Đôi chân không còn sức lực mà ngã khuỵ xuống. Có gì đó bị nghẹn ở nơi cổ họng, từng giọt nước mắt cứ lũ lượt mà tuông xuống một cách không kiểm soát, cô nấc lên từng tiếng thật to:
- Hức..hức...Bác là mẹ Triết ạ...con...hồi sáng...anh...còn gọi điện cho con...nói...hức...là đợi anh mà...
- ...Mẹ đang trên đường lên rước Triết về con ơi...con thương nó...con về nhà mẹ gặp nó lần cuối nha Vy...
Cô vội vã lướt ngay đến số điện thoại anh, chỉ cầu mong sao đây chỉ là một cuộc địện thoại giả mạo, một trò đùa tàn ác nhưng không, đầu giây bên kia chỉ vọng lại tiếng trả lời tự động của tổng đài "thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được"
Bầu trời hôm nay tại sao lại trong xanh đến thế, những chiếc lá đung đưa theo gió tạo nên một khung cảnh làm ngây ngất cả lòng người. Nhưng ở một góc nhỏ tại chiếc cầu thang dẫn lên phòng học đối diện kia, lại có một cô gái đang ngồi ôm mặt khóc nức nở.
***
Đan Vy bước xuống chiếc xe hơi 7 chỗ bóng loáng vừa được book cách đây vài tiếng trước. Mặc trên người là một chiếc đồng phục có chữ "Cao Đẳng Bình Tinh".
Đứng trước ngôi nhà trọ đã cũ, từng bước chân nặng nề chầm chậm bước lại nơi chàng trai đang nằm. Trên đầu anh là một chiếc bàn nhỏ đã được bài biện mâm cúng và lư hương.
Bước chân hôm nay tại sao lại nặng thế này, trái tim hôm nay tại sao lại đau đến thế. Kế bên anh là một người phụ nữ đã lớn tuổi đang kêu gào vô cùng chua xót. Những người xung quanh xóm đều đã tụ hợp lại để làm đám tang cho anh. Không khí xung quanh vô cùng tang thương và lạnh lẽo, ai nấy đều cảm thấy tiếc thương cho chàng trai trẻ xấu số.
Vy bước lại nơi anh đang nằm đấy, ngồi bệt xuống nền gạch màu trắng đã bị ngã màu theo năm tháng, lúc này cô không còn kiềm được mình nữa mà oà lên khóc, nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh và cứng đờ:
- Triết ơi...em tới rồi nè...dậy đi đừng giỡn nữa... không vui đâu... em giận thật đấy.
- Triết ơi... em hứa không cãi nhau với anh nữa... nha... anh xem đi mẹ anh đang lo cho anh lắm đấy...anh thương mẹ nhất mà sao anh để mẹ khóc nhiều thế này hả...
- Triết ơi... em van xin anh... làm ơn mở mắt nhìn em đi mà Triết. Tất cả là lỗi do em hết... nếu không vì gặp em anh đã không ra nông nổi này Triết ơi...
- Em quỳ xuống em van anh...đi chơi nhiêu đó đủ rồi, về với em với mẹ đi Triết...em sợ lắm...em sợ lắm rồi...
Ôm lấy xác anh Vy đau đớn tột cùng, trái tim cô gái bé nhỏ ấy lúc này như có hàng nghìn con kiến đang cắn xé, đầu cô bây giờ chỉ còn mỗi giọng nói ngọt ngào của chàng trai ấy.
" Bé Vy của anh đợi anh nha. Anh là siêu nhân ấy chỉ cần bay cái vù là đến gặp em liền thôi "
"Bé ơi, hình như anh lỡ thích em rồi ấy, nhưng mà anh muốn chân thành đứng trước mặt em nói cơ, nên bé đợi anh nha"
"Nay Vy té đau lắm đúng không? Úm ba la xì bùa, cái đau cái xót tan biến đi nè"...
- Triết ngoan của em...bình thường anh nói nhiều lắm mà...nay lại im lặng thế này... anh ngoan anh giỏi nhé... đợi em nha, em sẽ đến tìm anh nhanh thôi...sau này hãy để em là người tới gặp anh, anh không cần đến tìm em nữa đâu...
Sau khi trở về, Vy đã tự nhốt bản thân trong phòng suốt cả tuần liền chẳng buồn ăn uống gì, khi gia đình biết tin và đã quá lo lắng cho sự an nguy của cô nên đã phá cửa vào phòng.
Khi cánh cửa được mở tung ra thì một màu tối đen bao phủ kín cả căn phòng, nó nồng lên mùi máu tanh tưởi, trên sàn thì đẫm những vết máu đã khô lại từ bao giờ. Vy thì ngồi co ro dưới gầm của chiếc bàn học, tay cô ôm chặt lấy chiếc áo màu đen của anh tặng, mặt đã trắng bệt ra, đôi môi hồng hào ngày nào cũng đã khô cằn và nứt nẻ.
Quá sợ hãi người nhà đã lập tức đưa cô vào bệnh viện. Khi vào bệnh viện cô cũng nhất quyết giữ chặt chiếc áo trong tay mà không buông, chắc cô sợ rằng nếu mình buông ra thì Triết lại đi mất.
Mỗi ngày trôi qua với cô không khác gì địa ngục, từng ngày từng ngày bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu lời hứa, những dự định tương lai cứ quanh quẩn trong tâm trí.
Nhờ sự giúp sức của bạn bè và bác sĩ cô cũng bước qua thời gian kinh hoàng đó. Nhưng đâu ai biết được nơi con tim đó dù có chấp vá bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể trở lại như xưa được nữa.
Updated 97 Episodes
Comments
Lê Thị Bảo Châu
Đọc chương này tao khóc phù mắt nha má
2024-05-28
1
Brock
Đã bao giờ bạn cảm thấy truyện viết cho mình chưa? 📚
2024-05-13
1