Sáng sớm.
Hôm nay Đường Di đã thức dậy rất sớm nhưng, vậy mà lại không sớm bằng Âu Tư Đình cơ, cô vừa thức dậy đã đảo mắt nhìn khắp căn phòng thì không thấy anh đâu nữa.
Cô lật đật đi vào vệ sinh cá nhân, thay ra một bộ đồ thoải mái cho bản thân rồi mới bước xuống dưới nhà.
- Con dậy rồi à, mau vào ăn sáng đi con.
Vừa đặt chân xuống cầu thang ở những bậc thang cuối cô đã được mẹ Âu chờ sẵn và dắt vào bàn ăn. Âu Tư Đình thì ngồi kế bên cạnh cô còn về cha mẹ chồng thì ngồi ở đối diện.
Đường Di có hơi giật mình, cô không nghĩ chỉ mới 6 giờ kém 10 mà cả nhà đã tập trung đông đủ đến thế này, thật sự khác xa nhà cô quá!
Trên bàn ăn lúc này là phở bò, Đường Di nhìn thấy thì có hơi lo sợ, mặt cô bỗng dưng nhạt màu đi.
Cha mẹ chồng và chồng cô mọi người đều ngồi ăn rất chi là ngon lành, nhưng riêng cô thì lại không động đũa đến.
Mẹ Âu thấy thế liền hỏi:
- Tiểu Di, sao con không ăn? Không hợp khẩu vị con ư?
Đường Di vội lắc đầu, ý nói không phải như mẹ nghĩ.
- Vậy sao con không ăn?
Âu Tư Đình từ nãy đến giờ đều nhìn thấy hết những biểu hiện trên khuôn mặt Đường Di. Anh hờ hững cất lời:
- Cô... em bị dị ứng à?
Đường Di nghe có hơi giật mình, nhưng rồi cũng gật đầu.
Cả cha mẹ Âu lúc này cũng điều nhìn Đường Di:
- Con bị dị ứng với phở sao Tiểu Di?
- Dạ v... vâng.
- Vậy mẹ nhờ đầu bếp làm món khác cho con nhé!?
Cô lại lắc đầu, rồi nhỏ giọng nói:
- Dạ không cần đâu ạ, con không thấy đói lắm, con xin phép lên phòng ạ.
Nói rồi cô đi vội lên phòng, trước khi rời đi còn không quên cúi chào và chúc buổi sáng mọi người rồi mới bước đi.
Đường Di lên phòng, trong bàn ăn lúc này cả ba đều nhìn nhau không biết là đang nghĩ gì.
Mẹ Âu thở dài một hơi, bà nói:
- Mẹ thấy con bé hình như rất nhát, vừa rồi lúc mẹ cầm tay con bé mẹ thấy trên cánh tay nó có mấy vết bầm.
- Bà nói thật à?
- Thật, tôi không nhầm đâu!
- Chuyện này con sẽ cho người điều tra sau.
- Con đó, nữa về nhà riêng thì đừng có mà ăn hiếp con dâu của mẹ nghe chưa, mẹ mà biết là con chết với mẹ.
- Mẹ yên tâm, con trai của mẹ không có như thế đâu.
Mẹ Âu trề môi ý chỉ chê bai con trai mình. Còn về ông Âu thì không mấy quan tâm đến cuộc đối thoại của hai mẹ con, ông tiếp tục thưởng thức phần ăn của bản thân.
Trên phòng, Đường Di ngồi nép mình vào một góc mà bịt hai tai lại. Thật ra mà nói cô không hề bị dị ứng với bò, lại rất thích bánh phở, nhưng nó lại là món ăn ám ảnh tâm lý cô lúc nhỏ.
Năm Đường Di mười tuổi, ngày hôm đó ba mẹ nấu món phở bò trong rất ngon, họ cùng nhau ngồi ăn, nhưng lại không hề cho cô ăn! Lúc cô đòi ăn thì ba liền đánh cô một trận, sau đó... họ đổ thẳng nguyên tô vào sọt rác ngay trước mắt cô.
Kể từ đó Đường Di không còn thích phở nữa, ngược lại cô nhìn thấy nó lại thấy rất sợ, cô sợ sẽ bị đánh như ngày hôm đó! Rất sợ.
Đường Di hết run rẩy rồi lại khóc, mỗi lần cô nhớ đến lại cảm thấy mình như trở về ngày hôm đó. Khóc đến nghẹt thở, không ai hiểu cô cả, thật sự mệt mỏi quá, những ám ảnh tâm lý nó cứ đeo bám cô mãi, thật sự rất rất tệ!
Âu Tư Đình mở cửa phòng bước vào, nhìn về phía giường nhưng không thấy cô đâu, anh lại đảo mắt quanh phòng tìm kiếm, liền thấy cô đang bịt hai tai ngồi run rẩy ở một góc gần tủ quần áo, có vẻ như cô đang sợ hãi?
Âu Tư Đình bước đến, Đường Di phát giác có người liền ngẩng mặt lên nhìn, liền thấy anh nên cô vội lao đi những giọt nước mắt.
Còn Âu Tư Đình nhìn thấy cô như thế thì thấy có hơi khựng người, cô bị làm sao thế không biết?
- Cô sao vậy, có chuyện gì, sao lại khóc?
Đường Di lắc đầu, cô giấu đi vẻ yếu đuối vội lên tiếng trả lời anh.
- Kh... không sao.
Lại là những câu nói không sao, rốt cuộc cô gái này có bao nhiêu điều không thể nói cho người khác biết chứ?
Âu Tư Đình ngồi khụy một chân, anh xoa đầu Đường Di rồi nở một nụ cười ấm áp, khẽ nói:
- Đứng lên đi, dưới sàn nhà lạnh lắm.
Đường Di có chút rung rung, thật sự vẫn còn có người bỏ ra chút quan tâm đến cô ư? Cô đang ảo tưởng có phải không?
Mắt Đường Di đỏ hoe lên, cô lại thấy mủi lòng nữa rồi...
Giọt nước mắt không hẹn mà lại rơi xuống, cô cố kiềm nén nhưng không sao kiềm được. Âu Tư Đình thấy cô khóc trong lòng lại thấy có chút thương, cảm giác này anh chưa từng phải trải qua.
Anh dịu dàng dang tay ôm cô vào lòng. Đường Di có hơi giật mình, bất ngờ nhưng cũng không đẩy anh ra. Cô là đang cần sự thương hại từ người khác đó ư?
Âu Tư Đình ôm Đường Di trong lòng nhưng cảm giác cô gái trong lòng mình đang rất lạnh. Anh vuốt ve tấm lưng cô nhằm an ủi một phần nào đó, anh biết có nhiều thứ khó lòng mà bày tỏ ra được, nhưng nếu có một sự an ủi nào đó có lẽ sẽ tốt hơn là không.
Một lúc sau thấy cô gái trong lòng đã mệt đến ngủ quên đi thì anh mới bế cô đặt lên giường, nhẹ đắp chăn giữ ấm cho cô.
Anh nhìn gương mặt nhợt nhạt còn động lại vài giọt nước mắt vẫn chưa khô hẳn, bất giác trong lòng lại tò mò về cô gái nhỏ này.
- Cô thật sự làm tôi tò mò về cô đấy, rốt cuộc cô đã chịu những gì để bản thân ra nông nỗi này?
Anh nói xong thì cũng rời đi ngay sau đó, để cho cô nghỉ ngơi.
Xuống dưới nhà anh đi thẳng vào bếp, dặn dò đầu bếp nấu ít canh cho cô. Còn anh thì đi dọn một ít đồ dùng rồi đem ra xe trước, để chuẩn bị di chuyển về nhà riêng.
Riêng Âu lão gia và Âu phu nhân sau khi ăn xong bữa sáng đã vội ra sân bay đi nước Y xử lí công vụ.
Trong ngôi nhà chính hiện tại chỉ còn mỗi đôi vợ chồng mới cưới và cùng một số người làm trong nhà.
Updated 51 Episodes
Comments
Ngẹc 🥑
cuộc đời của chị đủ đau khổ rồi,mog anh đều tra dành lại công bằng cho chị.Những đứa trẻ khác được thường sẽ đc yêu thương,bảo vệ khi còn nhỏ vậy mà tuổi thơ của chị lại bất hạnh như vậy,....
2024-08-11
0
Khuee(R)
Có em nữa nè, em là hồn mà bất vưởng trên trần gian nè.. hú hú
2024-08-07
0
Khuee(R)
Trời ơi, bame gì mà ác thế
2024-08-07
0