Kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, ở cái thành phố tấp nập đông người này nó thật nhộn nhịp làm sao. Nhưng sao, trong lòng của Đường Di nó lại cô đơn, trống trải quá...
Đường Di đứng ở ven đường định bắt taxi để trở về nhà, chờ một lúc thì cũng bắt được một chiếc taxi. Chỉ vừa bước vào trong xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn thì điện thoại trong túi xách bỗng reo lên, màng hình hiển thị làm mắt cô khẽ giao động, vội nhắc máy.
- Con...con nghe ạ.
- Mày, lập tức quay về nhà ngay!
Giọng nói bà Đường có chút gắt gỏng, khiến Đường Di nhen nhóm lên một cảm giác sợ hãi.
Ngắt máy, mi mắt Đường Di sụp xuống, cảm giác nặng trĩu đè ép khiến cô thở cũng đau, nơi chỗ đau tâm hồn như bị khơi mào mà rơi vào khoảng bóng tối.
Tại biệt thự Đường gia. Đường Di vừa về đến liền đi nhanh vào trong. Sự sợ hãi trong tâm hồn vào lúc này như muốn nuốt chửng cô vậy.
- Tiểu Di. Là tiểu Di phải không?
Đường Di nghe giọng nói xa lạ gọi tên mình nên liền ngoảnh mặt lên nhìn, rơi vào mắt cô là một thân ảnh cùng với khuôn mặt vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc.
Cô nhìn đến ngẩn ngơ, làm sao cô không nhận ra cho được chứ. Là anh cô-Đường Nhuệ, người anh trai duy nhất cũng là người quan tâm cô duy trong căn nhà này, nhưng thật đáng tiếc, mọi thứ chỉ còn lại ở quá khứ mà thôi!
Kể từ khi anh bỏ lại cô chật vật ở lại trong căn nhà này thì cô đã tuyệt vọng mà bỏ hết đi những cái hy vọng mỏng manh bản thân mình sẽ được bảo vệ rồi.
- Anh... là anh thật ư?
- Em vẫn còn nhớ ra anh? Em bên này sống có tốt không, sao em gầy đến như vậy hả Di?
Đường Nhuệ đi đến nắm lấy tay Đường Di mà hỏi.
Đường Di có chút run run cô đứng yên mà không cất nổi nên lời.
Bà Liễu Y Lan từ trong phòng bếp bước ra, chứng kiến toàn bộ những câu hỏi của con trai, thấy thế bà liền khó chịu nhăn mày.
- Nhuệ, con vào ăn cơm đi con, đồ ăn đã xong cả rồi. À, Di về rồi đấy à, con cũng vào cùng ăn cơm luôn "nhé".
- Chúng ta vào trong thôi, vừa ăn anh em mình cùng ôn chuyện nhé tiểu Di.
Trên bàn ăn, Đường Di vẫn cứ mãi cúi mặt không nói chuyện. Cô vẫn nghe rất rõ từng lời nói quan tâm của cha mẹ dành cho anh trai, ngược lại cô chỉ biết bản thân đang phải chống chọi lại với đau đớn đang nhón nhén trong lòng.
Cô chưa bao giờ được cha mẹ quan tâm kiểu vậy, nhưng hôm nay cô đã được tận mắt nhìn thấy chúng, chỉ đáng tiếc người nhận nó không phải cô! Nỗi chua chát trong lòng ngày càng mạnh mẽ, Đường Di hiện tại đang rất đau, nhưng cô cũng chả làm gì được, chỉ biết ngồi đấy và chịu đựng.
- Nhuệ à, con về đây có ở lại đây lập nghiệp hay không? Hay sẽ về lại nước ngoài vậy con?
- Dạ mẹ, con định về đây lập nghiệp luôn ạ, cha mẹ nuôi cũng đã đồng ý với quyết định của con.
- Vậy là tốt, hay con về làm cho công ty nhà mình đi.
- Không ạ, con không có chuyên môn trong lĩnh vực kinh tế đâu ạ, nên con không thể đảm nhận nổi!
- Vậy chứ con học theo chuyên ngành gì vậy?
- Dạ là bác sĩ tâm lý.
- Vậy cũng được, con cứ làm những việc mình thích là được, cha mẹ vậy cũng yên tâm một chút.
Đường Di càng nghe lòng lại càng nặng trĩu hơn. Cha mẹ chưa từng hỏi cô có ước mơ gì, cũng chưa từng hỏi cô thích những gì, lòng cô nhói lên nó bứt cô đến muốn nghẹt trí.
Trong lòng một sự tủi thân bao lấy tâm trí, nó sẽ nuốt chửng cô mất!
Đường Nhuệ đột ngột xoay sang hỏi cô:
- Tiểu Di, em đang học đại học chuyên ngành gì vậy?
- Là bác sĩ ạ.
Ông bà Đường bỗng dưng im bặt đi. Ông bà còn không biết đứa con gái này lại học về bác sĩ cơ!
Vô tâm. Thật sự có cha mẹ tồi tệ đến như vậy ư?
- Em cũng học bác sĩ? Vậy em học về khoa nào vậy?
- Về thần kinh ạ.
- Không ngờ anh em chúng ta lại cùng chung một sở thích làm bác sĩ đấy.
Bữa ăn kết thúc ngay sau đó, với nhiều câu hỏi đến từ Đường Nhuệ làm Đường Di thật rất muốn trốn tránh.
Đương nhiên cũng sẽ có những câu Đường Di nói dối như: " Em sống rất tốt"\_" cha mẹ đối xử với em rất tốt"...
Thực sự chính bản thân Đường Di nghe mình nói còn phải tức cười đến muốn khóc.
- Tiểu Di, hay là để anh đưa em về nhé!
- Dạ không cần đâu ạ, em có thể tự về được.
Đường Di lắc đầu từ chối, một phần cũng là do cô không muốn phải đối mặt với anh trai của mình nữa.
- Vậy em về thế nào?
- Em bắt taxi là được.
- Thôi được, để anh bắt taxi cho em.
Đường Di gật đầu, cũng không muốn nói gì thêm, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng đi về thôi, ở đây quá đỗi ngột ngạt.
Rõ ràng là nhà, nhưng lại chẳng có chút hơi ấm nào dành cho cô cả!
...
Hôm nay chẳng biết sao mà tâm tình của Âu Tư Đình cảm thấy rất không tốt, vì vậy vừa tan làm anh không vội về nhà mà trực tiếp đi đến quán bar uống chút rượu.
Ngồi trong phòng vip hạng sang, anh nhấc điện thoại lên ấn gọi cho hai hảo bạn thân.
- Tớ đang ở quán bar Taris, hai cậu muốn đến không?
- Hửm, sao thế người anh em. ( Từ Húc Kiệt )
- Có chuyện gì à, sao lại đến bar? ( Phong Viễn )
- Tóm lại hai cậu đến hay không đến?
- Đương nhiên là đến rồi. ( Từ Húc Kiệt )
- Được, đến ngay đây. ( Phong Viễn )
Cúp máy, Âu Tư Đình cầm vội ly rượu lên nốc cạn. Vừa rồi trợ lý Lâm đã cho anh biết kết quả điều tra, nhưng kết quả thu hoạch được chẳng được bao nhiêu, thật tức!
- Thật khó chịu!
Không để Âu Tư Đình chờ lâu, hai hảo bạn cuối cùng cũng đi đến.
- Cậu tan làm rồi chạy thẳng đến đây luôn đấy à? ( Phong Viễn )
- Ừm.
- Nay cậu bị gì vậy? Cậu ít khi đến đây lắm mà, sao hôm nay lại ở đây giờ này? ( Từ Húc Kiệt )
- Ý kiến?
- Đương nhiên là không rồi. ( Từ Húc Kiệt)
Khi cả ba con người đã ngà ngà say, Âu Tư Đình không nói năng gì mà trực tiếp đứng lên ra về bỏ lại hai hảo anh em chí cốt bơ vơ.
Từ Húc Kiệt và Phong Viễn nhìn nhau rồi lắc đầu ngán ngẩm. Chơi thân với nhau biết bao nhiêu năm nên cái tính tình của thằng bạn khó ở này quá quen thuộc với hai người rồi.
Updated 51 Episodes
Comments
Khuee(R)
Cái nết khó ở là do ai vậy:))? Ai cắn ai đụng gì anh chưa mà cái nết khó ưa vậy
2024-08-07
0
Khuee(R)
Có mở miệng hỏi đâu lầm biết chứ
2024-08-07
0
Khuee(R)
Ultr, Di của em khổ nhiều rồi
2024-08-07
0