Lâm Triệt ngại ngùng không biết xử lý như nào , nói cho cùng đây cũng là cô gái đầu tiên ôm anh chặt như thế . Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi e dè nói :
" Bạn học , chúng ta quen nhau ư ? "
Tạ Tử Di lúc này mới nhận thức bản thân vừa làm gì , cô ngượng đỏ mặt rồi mỉm cười nói :
" Phải nhưng cũng không phải , tóm lại tôi muốn kết bạn với cậu ... Lâm Triệt , tôi nói thật lòng đấy "
Thình thịch !
Một lần nữa , lồng ngực Lâm Triệt đập không kiểm soát , anh nhìn chỗ khác rồi đặt tay lên ngực để trấn an nó đừng làm loạn nhưng hành động của anh lại khiến cô nhầm tưởng anh đang khó chịu trong người . Tạ Tử Di ân cần hỏi thăm anh rồi đưa tay xoa nhẹ lồng ngực anh , Lâm Triệt không nói gì mà chỉ nhìn cô gái đang vỗ ngực mình .
" Cậu có sao không ? Bị đau ngực hả "
" Không ... không ... không sao , cậu đừng chạm vào tôi "
Dứt lời , anh nhanh chóng rời khỏi đó , bỏ mặc Tạ Tử Di đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng chàng trai , không biết sau khi trở về quá khứ , đầu cô có bị va chạm ở đâu không mà tự dưng cô hành động như một kẻ ngốc vậy . Cô nhìn bàn tay vừa xoa lên ngực của Lâm Triệt rồi áp lên mặt vì ngại ngùng .
Rốt cuộc mình đang làm gì vậy chứ ?
Tạ Tử Di bước ra ngoài thì thấy Đàm Tuệ đang đứng đợi , cổ áo cô bị lệch một bên và mái tóc cũng rối đi , không lẽ cô vừa đánh nhau sao .
" Đàm Tuệ , cậu ... tại sao cổ áo lại xộc xệch vậy ? "
Đàm Tuệ cười nhẹ rồi trả lời Tử Di với vẻ mặt đắc ý :
" Tớ chỉ khởi động tay chân thôi , cậu yên tâm "
Tạ Tử Di im lặng thì từ xa có người gọi tên mình . Đàm Tuệ theo phản xạ quay lại phía sau thì thấy dáng người hoàn hảo đang đi tới , trái tim vốn mạnh mẽ của cô bỗng đập mạnh khi mắt cứ dán chặt vào Tạ Hiên Thần , ngay khi anh lại gần , cô càng hồi hộp không nói thành lời
" Em làm gì mà giờ mới ra thế "
" Em có chút chuyện bàn với thầy Hiệu trưởng ạ "
Lời nói bịa đặt ấy vậy mà anh trai cũng tin cô , Tạ Tử Di để ý thấy cô bạn bên cạnh không nói gì thì nhìn sang , Tạ Hiên Thần cũng theo đó mà nhìn cô gái đang đứng ngây người , Đàm Tuệ càng lúng túng khi anh cứ nhìn mình chằm chằm
" Đây là bạn thân của em , Đàm Tuệ "
" Chào em "
Đàm Tuệ nhìn cánh tay đang vươn ra trước mặt mình rồi ngước lên chiêm ngưỡng khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Tạ Hiên Thần , cô chậm rãi nắm lấy tay anh , bất giác mỉm cười
" Chào anh "
Cái nắm tay chỉ vỏn vẹn vài giây nhưng cũng làm trái tim vốn không rung động với ai bỗng nhiên đập loạn . Tạ Hiên Thần mỉm cười rút tay lại rồi ra hiệu cho Tạ Tử Di .
" Mau về thôi "
" Ừm "
Tạ Tử Di vẫy tay chào tạm biệt Đàm Tuệ rồi nối bước anh trai vào trong xe , dường như đôi mắt Đàm Tuệ bị gắn nam châm hay sao mà cứ hút chặt lấy người đàn ông tuấn tú kia , dáng người cao khoác thêm chiếc blouse đang dần khuất sau khi anh lái xe đi .
Lúc này , vị quản gia cũng đến đón tiểu thư của mình , ông mở cửa rồi trang trọng nói :
" Mời tiểu thư vào trong "
Đàm Tuệ không quan tâm mà quan sát con đường trước mặt , giá như anh quay lại đón cô về nhỉ ?
" Quản gia Trị , tình yêu đích thực đến rồi "
....
Tại sân bóng rổ trong trường , Lâm Triệt đứng ném bóng vào rổ một mình , anh liên tục nhắm vào mục tiêu rồi ném cho tới khi rổ bóng đầy vơi không còn quả nào , mồ hôi cũng theo đó mà chảy dọc cơ thể , anh ném được một quả thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tạ Tử Di ôm chầm mình rồi nói mấy lời khiến anh rối loạn
" Tôi thích cậu , Lâm Triệt , thật sự rất thích , đừng bỏ tôi được không ? "
" Phải nhưng cũng không phải , tóm lại tôi muốn kết bạn với cậu ... Lâm Triệt , tôi nói thật lòng đấy "
" Cậu có sao không ? Bị đau ngực hả "
Hễ cứ nghĩ tới là nó bắt đầu đập loạn , Lâm Triệt đưa tay chạm vào lồng ngực , hình như tốc độ ngày càng mãnh liệt khi anh nhớ tới câu nói đó .
" Rốt cuộc mình bị sao vậy ? Thật kì lạ "
....
Tạ Tử Di nằm dài trên giường ngẫm nghĩ về hành động của mình đối với Lâm Triệt , cô lăn qua lăn lại rồi mất thăng bằng mà ngã xuống sàn , cô xoa cái mông của mình rồi tự nói chuyện với bản thân
" Mình dọa cậu ấy rồi sao ? Thật là Tạ Tử Di ơi là Tạ Tử Di ... sao lại hấp tấp như thế ? "
Cô thở dài tự trách rồi lăn lộn trên giường cho tới khi thấm mệt thì ngủ luôn tới chiều .
...
Buổi chiều , Tạ Tử Di sau khi ăn xế cùng bố mẹ thì đi dạo một vòng quanh nơi mình sống , cô muốn đi khắp nơi để hồi tưởng về những kí ức mà có thể trước đây cô không để tâm đến . Cô đi vào tiệm sách gần đó tiện tay lấy một quyển ngồi đó đọc , không gian yên ắng bỗng bị nhiễu bởi tiếng ồn , cô cất quyển sách vào ngăn , đôi chân từ từ đi tìm nơi phát ra âm thanh , Tạ Tử Di dừng lại trước cánh cửa rồi hít một hơi thật sâu mở cửa đi vào . Cửa vừa mở đã khiến cô há hốc mồm , không ngờ sâu bên trong tiệm sách lại là tiệm game online .
Ở dãy ghế thứ 4 , một anh chàng đang đeo tai nghe vừa nói chuyện qua micro được kết nối vào máy tính , hai bàn tay bấm nhau nhảu lên bàn phím như chạy deadline , trận game đang chơi cũng kết thúc , cậu nhìn vào kết quả trận đấu thì nở nụ cười mãn nguyện , tưởng được về nhà ngủ sau trận đấu , tuy nhiên đời đâu như mơ , người đằng sau cậu bỗng lên giọng
" Khỉ thật , cậu chơi xấu "
Cậu quay ghế lại đối diện với thanh niên kia rồi nhếch môi cười khinh bỉ
" Luật đã giao , tiền đã nạp , cậu nói như thế làm tôi tổn thương đấy "
Cậu thanh niên kia tức giận đứng lên vung tay về phía cậu , cứ tưởng bản thân sẽ cho tên khốn kia một trận nhưng cậu lại nhanh hơn một bước , bàn tay vung về phía cậu vô tình đánh vào màn hình máy tính khiến nó bật ngửa ra sau . Trái ngược với thái độ phẫn nộ của người kia , cậu lại thảnh thơi đứng lùi về sau như đang giễu cợt đối phương
" Không thắng là đổi thừa tôi chơi xấu , tính cách xấu xa thật đấy "
" Thiệu Thần Nam , hôm nay tôi không tha cho cậu "
Hắn tiến cậu lùi , hắn vung tay cậu né dễ dàng . Cho tới khi Tạ Tử Di hét lớn thì mọi chuyện mới dừng lại , cô cứ nghĩ bản thân đã lập công vì cứu được người nhưng sự thật lại không giống vậy , tên côn đồ kia trừng mắt nhìn cô rồi đổi hướng tấn công cô gái nhỏ , nhưng đi được mấy bước thì ngã xuống sàn , đàn em của hắn nhìn Thiệu Thần Nam với ánh mắt ngỡ ngàng rồi tiến lại gần cậu
" Đang nói chuyện với tôi mà nhìn đi đâu vậy , tên khốn "
Đàn em của hắn cùng một lúc xông vào khiến cậu sợ hãi , cậu chạy nhanh về hướng Tạ Tử Di đang đứng rồi tiện thể nắm tay kéo cô theo cùng . Ông chủ ngồi trông tiệm liền hoảng hốt khi thấy đám người côn đồ chạy ra từ bên trong .
Tạ Tử Di vừa chạy vừa hoang mang không biết làm gì , cô ngoảnh đầu lại thì thấy đám côn đồ đang đuổi theo sát . Thiệu Thần Nam lại nhếch môi cười , cậu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh rồi cùng nhau tăng tốc tìm chỗ trốn . Họ rẽ rất nhiều lối , cho tới khi đám côn đồ mất dấu chạy hướng khác , Thiệu Thần Nam yên tâm buông tay cô rồi ngồi bệt dưới đất , lưng cậu tựa vào tường , Tạ Tử Di thở hồng hộc vì mệt , cô đứng chống nạnh rồi nhìn chàng trai ngồi thở bên dưới
" Anh bị điên sao ? Đột nhiên kéo tôi theo , suýt nữa là toang "
Thiệu Thần Nam bật cười thành tiếng rồi đứng dậy , cậu cúi người đối diện mặt với cô gái nhỏ rồi nói
" Cô chạy tốt thật , tôi được mở mang tầm mắt đấy "
Đang trò chuyện vui vẻ với cô thì điện thoại nhận được cuộc gọi , cậu bất lực đứng một góc nghe máy . Tạ Tử Di vuốt ngực cho đỡ mệt , cô nhìn ngó xung quanh một lúc , khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại . Thiệu Thần Nam nghe máy xong liền tới gần cô , bỗng cô tức giận quát lên :
" Anh đưa tôi đi đâu vậy , cái nơi chết tiệt nào đây "
Thiệu Thần Nam cười một cái rồi nắm cổ tay cô kéo ra ngoài , trong khi cô còn hoang mang suy nghĩ không biết cậu dẫn mình đi đâu thì cả hai đã ra tới ngoài , cậu nói :
" Tôi có việc bận , cô tự về nhé , tạm biệt , lần sau gặp "
" Tại sao tôi phải gặp anh chứ "
Trời đã tối , Tạ Tử Di đi bộ về nhà , trên đường về cô đi ngang qua con đường dốc khác , từ xa dưới ánh đèn đường , cô nhìn thấy Lâm Triệt đang tiến về hướng mình , dáng đi uy dũng , khuôn mặt điển trai , trái tim cô theo đó mà rộn rực liên hồi . Anh vừa đi vừa đeo tai nghe nên không để tâm đến âm thanh bên ngoài , ánh mắt vô tình nhìn lên trên con dốc thì thấy Tạ Tử Di đang nhìn mình mỉm cười . Đến khi khoảng cách của cả hai gần lại , Tạ Tử Di một lần nữa đổ gục trước sự đẹp trai của anh , cô đưa tay chào anh một cái
" Chào buổi tối , cậu cũng đi bộ sao ? "
Anh không nghe cô nói gì nhưng với hành động và khẩu hinh miệng của cô thì anh đoán cô đang chào mình
" Cậu theo dõi tôi sao ? "
Tạ Tử Di xua tay không đồng tình rồi biện minh
" Tôi đi bộ tập thể dục thì vô tình thấy cậu , chúng ta có duyên nhỉ "
Lâm Triệt nhíu mày không nói gì , Tạ Tử Di nhìn anh từ trên xuống dưới rồi nói :
" Cậu vừa tan trường sao , Theo tôi nhớ , hôm nay là khai giảng nên học sinh được về ngay khi xong buổi lễ cơ mà . "
Lâm Triệt cho tay vào túi quần rồi quan sát cô từ trên xuống dưới
" Cậu đi tập thể dục mà mặc đồ ngủ sao ? "
Tạ Tử Di nhìn lại bộ đồ ngủ lông trên người thì thầm trách mắng bản thân đãng trí , ban nãy tưởng mình sẽ đi dạo gần đây rồi về nên cô không thay lại đồ , tại sao lại gặp Lâm Triệt trong tình huống ngượng ngùng này chứ ? Thật xấu hổ
" Đi bộ tập thể dục chủ yếu là để cơ thể thải độc tố ra ngoài nên mặc đồ càng thoải mái sẽ thải được nhiều độc tố hơn "
Tạ Tử Di lại nói sai sự thật rồi , cô nghĩ anh sẽ nghi ngờ nhưng ngược lại anh còn gật đầu như ngầm đồng tình với ý kiến của cô . Cô gái trước mặt đang cười tươi đã khiến anh nhớ lại những câu nói của cô , anh ấp úng rồi hỏi :
" Này "
" Sao thế "
" Cậu ... cậu thực sự thích ... cậu thực sự thích tôi sao ? "
Lâm Triệt ngại ngùng hỏi cô nhưng thái độ đáp lại của cô chính là mỉm cười .
" Đúng vậy , tôi thích cậu , thích rất nhiều "
Tạ Tử Di cười tươi nhìn anh , còn Lâm Triệt lại cứng đờ , lồng ngực anh lại một lần nữa đập loạn không thể kiểm soát được , anh lúng túng nắm chặt túi quần , đôi mắt chớp chớp nhìn cô gái nhỏ rồi khuôn miệng cứ mấp máy không nói thành câu .
Chuyện gì đây ?
Cậu ấy ... không ngại sao ?
Updated 77 Episodes
Comments