Hoa Đào Nở , Em Sẽ Đến
Mùa đông tuyết lạnh giá , Tạ Tử Di sau khi tan làm thì đang tản bộ về nhà , đây cũng là công việc làm thêm ngoài giờ của cô , bởi cuộc sống này nếu không có tiền thì lập tức trở thành kẻ bị người khác chê cười , thậm chí là bị chà đạp không thương tiếc . Lại thêm một mùa noel cô đơn trong cuộc đời cô , Tạ Tử Di dừng chân trước khu trung tâm mua sắm sầm uất , một mình đứng ngắm vẻ đẹp tráng lệ của cây thông noel phản chiếu lấp lánh ánh đèn Led , cô lạnh run người tới nỗi chiếc khăn choàng dày không thể sưởi ấm cả cơ thể nhỏ bé , vừa hay định đi về nhà thì đôi chân đã bị lực hút kéo đứng lại , cặp mắt long lanh hướng tới người đàn ông cao lớn đang từ cổng trung tâm đi ra , chợt đáy mắt cô đã mập mờ lớp sương mù dày đặc , cả người cô run lên vì hồi hộp , tiếng tim đập một lúc một dữ dội hơn .
Nam nhân sải bước tới trước mặt cô gái , trái ngược với khuôn mặt đỏ bừng nóng hổi thì anh lại dịu dàng nở nụ cười tựa ánh mai sáng rực , dáng người cao hơn cô một cái đầu cùng phong cách thời trang không thể trùng với ai khác , đúng thật là anh rồi , Lâm Triệt .
" Đã lâu không gặp , Tạ Tử Di "
Anh vừa cất giọng lên thì lập tức trái tim cô đã thổn thức , giọt nước mắt đọng lại cũng đã trào ra như suối , khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên vì khóc , đôi môi mím chặt cứ run lên từng hồi như muốn nói gì nhưng không thể .
Lâm Triệt ôn nhu lau vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ rồi điềm đạm nhìn cô gái đã nín khóc nhưng đáy mắt vẫn đỏ hoe , Tạ Tử Di giật mình khi anh chạm vào mặt , cả hai cứ nhìn nhau mặc cho dòng người chuyển động luân hồi , dưới ánh đèn lấp lánh , hình ảnh của hai người càng nổi bật hơn , cơn tuyết truyền thống đã đổ , mọi người đều khẩn trương tìm chỗ trú vì không mang ô , Lâm Triệt vươn tay lấy hạt tuyết đọng trên mái tóc cô rồi ngỏ lời
" Cậu có muốn dùng một cốc Latte không ? "
Một lúc sau , cả hai đã có mặt tại tiệm cà phê trong trung tâm mua sắm , đến lúc này Tạ Tử Di mới nhận ra bản thân đã bị điều khiển bởi nam nhân này , vốn tưởng sẽ được nằm cuộn tròn trong chăn ấm và đánh một giấc ngon lành tới trưa mai nhưng hiện tại cô lại đang ngồi uống cà phê và đối diện còn là Lâm Triệt . Nhân viên mang cốc Latte nóng đến bên bàn , Tạ Tử Di gật đầu để thay lời cảm ơn rồi cẩn thận nếm thử .
" Có ngon không ? "
" Ngon lắm , cảm ơn cậu nhé "
Lâm Triệt nhìn vẻ mặt hớn hở của cô khi uống được loại nước yêu thích , ngay từ đầu những sở thích của cô , anh đều nhớ không chừa một chi tiết nào . Nhân viên cũng mang nước lên cho anh , là một cốc Espresso nóng .
" Là Espresso sao ? "
Lâm Triệt đang hiu mặt cảm nhân vị ngon thì bất ngờ trước câu nói của Tạ Tử Di
" Sao cậu biết đây là Espresso ? "
Tạ Tử Di giật mình không biết trả lời như nào cho đúng , cô thực sự rất muốn nói bởi vì suốt thời gian đi học , mọi sở thích của anh đều được cô phát hiện và ghi chép cẩn thận , thậm chí là học thuộc lòng như đang học một bài văn vậy . Ấy vậy mà cô lại trả lời theo một cách khác , cô hướng đôi mắt nhìn anh thì chạm ngay đôi mắt tò mò của nam nhân
" Thật ra , tôi có một người bạn , cậu ấy tính cách cũng giống cậu nên tôi nghĩ hai người sẽ có cùng sở thích "
Gương mặt anh lộ rõ sự hụt hẫng , anh cười nhẹ rồi nhìn cô gái đang giả vờ bản thân không căng thẳng .
" Trời cũng tối rồi để tôi đưa cậu về nhé "
" Không cần đâu , tôi tự về được , cảm ơn cậu nhé ... thật ra tôi ... tôi thực sự rất vui vì được gặp lại cậu "
Lâm Triệt không nói gì mà chỉ nhìn cô gái đang cố gắng chạy nhanh khỏi đây , vì quá vội vàng nên cô đã làm rơi quyển nhật ký dưới sàn , anh nhặt lên tính chạy theo trả cho cô thì thấy mặt trước của quyển sổ có viết tên mình , chữ của cô thật sự rất đẹp , hài hòa và không gây khó khăn cho người đọc .
" Ngày 13 - 6 , hôm nay tôi thấy Lâm Triệt chơi bóng rổ , phải nói thật là cậu ấy thật sự rất đẹp trai , cao ráo và còn được nhiều nữ sinh vây quanh , tôi có cảm giác tôi và cậu ấy mãi mãi không nói chuyện được dù chỉ một câu nói đơn giản "
" Ngày 14 - 6 , hôm nay tôi lại thấy Lâm Triệt, dường như cậu ấy đã rất vất vả luyện tập cùng đội bóng , tôi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi chạy cật lực đi mua nước chỉ để tặng cậu ấy nhưng .... chai nước cậu ấy uống không phải do tôi mua ..."
" .... "
" Ngày 4 - 5 , tôi tỉnh lại sau cơn đau truyền khắp người , vụ tai nạn thảm khốc ấy đã khiến tôi cô độc mãi mãi , bố mẹ , anh trai , tôi nhớ họ "
" Ngày 15 - 5 , cuối cùng tôi cũng đứng vững sau khi nằm vật vã trên giường bệnh như một kẻ thừa thải và ... hôm nay chính là ngày cậu ấy rời khỏi đất nước này để định cư ở Mỹ , tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không giữ cậu ấy lại , Lâm Triệt tôi nhớ cậu lắm ! "
" Ngày 24 - 12 , hiện tại tôi đã di chuyển được , cơ thể tôi đã có thể thích ứng được với môi trường bên ngoài , nhưng xung quanh tôi chẳng có ai ... họ ... đều đi cả rồi "
Trái tim Lâm Triệt căng tức tới mức không thở nổi , anh run rẩy lật sang trang khác thì thấy chữ viết tay có phần nguệch ngoạt của cô , đây là Tạ Tử Di nhân lúc anh đi vệ sinh ngồi viết nhật ký .
" Ngày 24 - 12 , cuối cùng tôi cũng gặp lại cậu sau 4 năm , cậu ấy trưởng thành hơn ngày xưa rất nhiều , vẫn nổi bật ... trong từng giấc mơ của tôi . Mùa noel này , tôi thực sự không cô đơn , từng cái chạm da kèm theo cử chỉ ôn nhu , Lâm Triệt ... cậu đừng làm như vậy nữa , tôi lại bắt đầu thích cậu một cách không kiểm soát ..."
Lâm Triệt cầm quyển nhật ký rồi chạy khỏi tiệm , anh chạy tìm cô khắp nơi , mọi ngóc ngách đều không bỏ sót . Cho tới khi Tạ Tử Di dừng lại , cô ngoảnh đầu nhìn bên kia đường thì thấy anh đang mỉm cười với cô , tuy khó thở vì chạy quá nhanh nhưng bản thân anh lại chẳng mệt chút nào .
" Tạ Tử Di "
Đèn đỏ chuyển tới , Lâm Triệt nhanh chân chạy về phía cô mặc cho cô có ngỡ ngàng đứng bất động . Nhưng sự thật luôn tàn khốc , một chiếc xe ô tô chạy quá tốc độ đã đâm sầm vào anh , ngay khoảnh khắc ấy , cô như chết lặng đứng nhìn đám đông tập trung xung quanh hiện trường . Khóe mắt đỏ hoe cùng khuôn miệng mấp máy muốn thốt ra .
" Không phải , không ... không thể nào .... Lâm Triệt ... không thể .... "
Tạ Tử Di loạng choạng chạy về hướng mọi người , nhìn thấy Lâm Triệt nằm dưới nền đất lạnh lẽo với đôi mắt nhắm nghiền , lòng cô dâng lên cảm giác đau khôn xiết , đau đến mức không thể thở nổi . Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh để lên đùi mình rồi khóc thảm thiết như vừa vụt mất thứ quan trọng nhất cuộc đời mình .
" Lâm Triệt , không ... cậu không thể chết được .... đừng bỏ tôi mà .... không thể nào ..... tuyệt đối không được "
Mùa tuyết đầu mùa cũng là mùa cô mất anh .
Khung cảnh noel tưng bừng nhộn nhịp giờ đây chỉ toàn tiếng gào thét tận thấu trời của cô gái nhỏ , Tạ Tử Di khóc nức nở đến mức giọng khàn đi nhưng dù vậy , người đàn ông trong lòng cô đã không tỉnh dậy mà lau nước mắt cho cô .
Tình yêu được chôn giấu gần 5 năm đã kết thúc một cách không ai muốn .
Tội cho cô gái mạnh mẽ ...
Và
Thứ lỗi cho chàng trai đã bỏ rơi cô ấy suốt quãng đời thanh xuân ... thứ lỗi cho tất cả ...
Tử Di ... hãy thứ lỗi cho tôi ... tôi đã không đến gặp em sớm hơn ....
Updated 44 Episodes
Comments