Sáng hôm sau , Tạ Tử Di tỉnh dậy một cách hăng hái , cô đã thay xong đồng phục và đang ngồi xem tin tức buổi sáng với mẹ , còn bố đang hì hục trong bếp , ông từng là đầu bếp nổi tiếng nhưng lại giải nghệ để chăm lo cho gia đình , tuy vậy ông vẫn mở một nhà hàng truyền thống để phô diễn các món ngon cho mọi người .
" Ăn sáng thôi , hai mỹ nhân xinh đẹp "
Tạ Tử Di ăn miếng há cảo rồi quan sát xung quanh , đôi mắt ngầm điểm danh số lượng thành viên , hình như thiếu cái gì đó .
" Bố mẹ , anh đâu rồi ạ ? "
" Hiên Thần vẫn chưa dậy , tối qua thằng bé phải đến bệnh viện để trực ca đêm , tờ mờ sáng mới về nhà "
" Làm bác sĩ cực khổ quá "
Một hồi sau , vì Tạ Hiên Thần chưa dậy nên cô đành đi xe buýt , có lẽ cô lên xe sớm nên chỗ trống còn rất nhiều , cô chọn ghế gần cửa sổ rồi tiện tay kéo cánh cửa sang một bên , cơn gió mát lạnh của mùa hè thổi vào khắp khoang xe , mái tóc dài ngang lưng bay phấp phới như đang nhảy múa cùng cơn gió , cô nhắm mắt lại để cảm nhận không khí mát lạnh bên ngoài cho tới khi xe dừng tới trạm .
Trạm xe buýt cách trường không xa nên dù xe tới trạm thì cô vẫn phải đi bộ vào trường một đoạn , hôm nay là ngày đầu tiên của lớp 12 nên tâm trạng cô lúc này rất thoải mái thậm chí là rất yêu đời . Cô tìm lớp học rồi mở cửa đi vào , người đầu tiên xuất hiện chính là Đàm Tuệ , trong lớp chỉ lưa thưa vài học sinh nên chỗ trống còn rất nhiều . Cô chọn bàn kế cuối là vị trí học tập của mình , sẵn tiện nhìn xuống sân bóng đá bên hông trường , mới sáng tinh mơ mà các bạn nam đã hừng hực nhiệt huyết rồi sao ?
Lớp đã bắt đầu đông , giáo viên cũng lên lớp đúng giờ , một người phụ nữ hơn 40 tuổi đeo kính , trên tay cầm cây thước dài 1m . Cả lớp bị khuôn mặt nghiêm khắc của cô làm cho sợ hãi , không ai hé miệng dù chỉ một chữ .
" Tôi là chủ nhiệm lớp 12C của các em trong năm học này đồng thời tôi cũng đảm nhận giảng dạy môn Toán cho lớp chúng ta , tôi tên Chu Tần Lan , rất vui được gặp các em "
Cùng lúc đó , tại lớp 12A cách lớp 12C một phòng , Lâm Triệt được thầy Hiệu trưởng đích thân dẫn xuống lớp , anh nổi bật trong bộ đồng phục trường , màu xanh đậm càng làm tôn lên nước da trung tính của anh , mái tóc xõa ngang chân mày khiến khuôn mặt anh trông trẻ trung hơn hôm qua .
Sự xuất hiện của Lâm Triệt làm cả lớp nháo nhào lên , nhất là các nữ sinh . Anh đứng cạnh bàn giáo viên để nghe thầy Kiên Tuấn - chủ nhiệm lớp 12A - giáo viên dạy Văn phát biểu .
" Xin chào , tôi là Lâm Triệt , rất vui được gặp mọi người "
Lâm Triệt về chỗ ngồi được thầy Kiên sắp xếp trước , bởi anh rất thích nhìn ra bên ngoài nên chỗ này cạnh cửa sổ là phương án quá đỗi hợp lí , một mình một bàn , không muốn giao tiếp với ai .
Hai tiết học trôi qua thật yên bình , vì là đầu năm học nên bài tập được giao rất ít , Tạ Tử Di nằm thở dài trên mặt chờ tiếng chuông reo lên . Tiếng chuông reo một tiếng , cô thầm mừng trong lòng vì được thoát khỏi không gian ngột ngạt , cô cùng Đàm Tuệ vào sân bóng rổ để tán ngẫu , đây là địa bàn vốn được định sẵn vị trí cho cả hai . Có phải trùng hợp quá không ? Lâm Triệt đang chơi bóng rổ ở đây sao ? Tạ Tử Di ngồi ngẩn ngơ nhìn dáng vẻ nghiêm túc chơi bóng rổ của anh rồi bất giác mỉm cười , Đàm Tuệ ngồi cạnh nói chuyện một hồi thì nhận ra bản thân đang nói một mình , cô nhìn theo hướng Tạ Tử Di đang nhìn rồi mỉm cười trêu chọc cô bạn .
" Thích cậu ta sao ? "
Tạ Tử Di giật mình , phản ứng của cô như bị bắt quả tang , cô chỉ bật cười rồi nhẹ giọng nói
" Cậu ấy đẹp trai đúng không ? "
Đàm Tuệ bất ngờ trước câu trả lời của Tử Di , cứ tưởng cô sẽ chối ngay tức khắc nhưng bây giờ lại ngại ngùng nhận " tội "
" Đúng là đẹp thật nhưng tớ có người trong lòng rồi , anh ấy đẹp trai hơn cậu ta "
Tạ Tử Di huých vai Đàm Tuệ một cái rồi cười gian xảo :
" Ai thế ? Tớ có biết không ? "
Đàm Tuệ đỏ mặt phủi tay trả lời với giọng ngại ngùng nhưng mặt lại rất tự tin , vì cô biết Tử Di sẽ không ngờ tới , người cô thích lại là anh trai cô ấy .
" Cậu không biết đâu , bí mật "
Tạ Tử Di chớp mắt rồi trưng ra vẻ mặt tò mò , cô liên tục cù lét Đàm Tuệ cho đến khi cô ấy không chịu nổi mà khai ra người mình thích .
" Cậu không nói sao ? Khai ra mau , Đàm Tuệ "
Tiếng cười đùa của hai cô gái vô tình làm Lâm Triệt để ý , anh ngồi nghỉ mệt ngoài sân thì bắt gặp Tạ Tử Di ngồi ở hàng ghế khán giả đối diện , không hiểu tại sao nụ cười của cô lại đẹp như vậy ? Anh chăm chăm thu hẹp tầm nhìn về cô gái đang tươi cười , đúng lúc Tạ Tử Di nhìn về phía mình , Lâm Triệt chợt lúng túng dời tầm mắt sang trận đấu đang diễn ra . Cô nhìn anh mỉm cười rồi di chuyển ra bên ngoài với Đàm Tuệ , Lâm Triệt liếc nhìn bóng lưng cô rời đi thì mới thở phào nhẹ nhõm , anh đưa tay ôm lấy mặt mình rồi tự thầm chửi mắng bản thân
Mình bị điên rồi , tại sao lại nhìn cậu ấy chứ ?
Hai tiết học cuối cùng trong ngày đã kết thúc , nhưng thật xui xẻo khi trời đổ cơn mưa lớn , Đàm Tuệ được quản gia đưa rước về trước , số lượng học sinh ra về ngày càng nhiều , chỉ còn lưa thưa vài người đứng trú mưa dưới cổng trường , nhưng cũng có vài người liều lĩnh chạy dưới mưa để về nhà mặc cho quần áo ướt sũng , Tạ Tử Di đứng trú mưa trước cổng trường , bỗng cô bị xô ngả bởi đám nam sinh đang đùa giỡn với nhau , nếu ngã trong sảnh thì không có vấn đề , đằng này cô lại ngã ra ngoài và hứng trọn cơn mưa rào , cú ngã đau tới nỗi làm đầu gối chảy máu , Tạ Tử Di nhăn mặt co chân xem xét vết thương mà không để tâm đến bản thân đang ướt sũng . Từ đâu xuất hiện chiếc ô lớn che lấy cơ thể nhỏ bé , Tử Di nhìn cái bóng phản chiếu dưới nền đất rồi ngước lên xem , cô không nói gì mà nhìn Lâm Triệt đăm đăm , gương mặt anh lạnh lùng nhưng ẩn chứa nhiều sự lo lắng dành riêng cho cô gái nhỏ , anh đưa tay như ngầm nói cô hãy nắm lấy tay mình . Tạ Tử Di mếu máo vì đau nhưng vẫn ngoan ngoan nắm lấy bàn tay to lớn của anh , Lâm Triệt bị cô làm cho bật cười . Anh đưa cô ra về , cả hai đi được một đoạn thì cô không đi nổi nữa , anh dìu cô vào chỗ đợi trạm xe buýt vì nó có mái che , Tạ Tử Di cười thầm trong lòng vì cô đang khoác áo của anh , Lâm Triệt khụy một chân xuống để xem vết thương cho cô rồi cẩn thận lau đi vết máu , hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng và ôn nhu , đôi khi anh còn kề miệng sát vào đầu gối để thổi vết thương cho cô . Một lúc sau , trời vẫn mưa không ngừng nên cả hai bất đắc dĩ ngồi tại trạm xe buýt để lánh mưa , cô đung đưa chân và thỉnh thoảng nhìn miếng băng cá nhân trên chân mình , cô liếc mắt sang chàng trai đang ngồi bên cạnh rồi nói :
" Cảm ơn cậu "
Lâm Triệt đang ngắm mưa rơi thì quay lại nhìn cô , anh lạnh lùng đáp
" Không cần cảm ơn , chuyện nên làm thôi "
Tạ Tử Di mỉm cười rồi nói :
" Thật may khi gặp được cậu nhưng sao cậu biết tôi chưa về thế ? "
Lâm Triệt bình thản trả lời với âm giọng đều
" Tình cờ thấy , tôi không phải loại người xấu xa tới mức không quan tâm người bị thương "
Tạ Tử Di chỉ ồ một cái rồi tiếp tục nhìn anh , vừa ngắm mưa rơi vừa nghe tiếng mưa rơi lách tách khiến tâm trạng anh yên bình hẳn , chợt anh cảm nhận được ánh mắt ở bên cạnh đang ghì chặt vào mình
" Mặt tôi dính gì sao ? "
" Không có , chúng ta là bạn rồi đúng không ? "
Anh nhướng mày nói :
" Khi nào , tôi còn không biết "
" Nếu làm bạn thì mối quan hệ của chúng ta sẽ thân thiết hơn , mỗi khi cậu buồn phiền thì nói với tôi , tôi sẽ làm người bạn tâm giao chia sẻ bất cứ chuyện gì với cậu "
Trước cô gái tràn đầy năng lượng như Tạ Tử Di , Lâm Triệt lại trầm ngâm không nói gì , anh chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục nhìn mưa rơi .
" Cậu không muốn làm bạn với tôi sao ? "
" ... "
" Lâm Triệt , cậu đừng lơ tôi chứ ? "
Anh khó hiểu hỏi cô :
" Tại sao cậu lại biết tên tôi , trước đây chúng ta từng gặp nhau sao "
Tạ Tử Di im lặng , trong lòng rất muốn nói cô và anh đã gặp nhau rất lâu , từ hiện tại cho tới quá khứ , cô luôn nhớ tới anh , luôn muốn bảo vệ anh khỏi nguy hiểm .
" Tôi không biết , có lẽ vì cậu rất giống một người bạn mà tôi rất quý mến , cậu ấy học giỏi , chơi thể thao rất tốt và còn là tâm điểm giữa đám đông ... nhưng chúng tôi đã không còn là bạn nữa , cậu ấy đã đến một nơi rất xa "
Đôi mắt Tạ Tử Di trùng xuống lộ rõ tâm trạng buồn bã , rưng rưng và chỉ biết gượng cười nhìn xa xăm . Lâm Triệt lắng tai nghe rồi nhìn sang cô gái đang u buồn bên cạnh , ngay lúc đó chính anh cũng không biết làm gì ngoài việc ngồi bất động ngắm cô gái sắp khóc . Mưa đã tạnh , chuyến xe buýt cũng đã tới , Tạ Tử Di ngồi hàng ghế ngay cửa sổ rồi vẫy tay quan sát Lâm Triệt đứng ở trạm . Cho tới khi xe chạy được một đoạn thì anh cầm chiếc ô đã xếp gọn rồi đi bộ về nhà .
Tối hôm đó , sau khi dùng bữa xong , Lâm Triệt đứng ngoài ban công ngắm sao chợt anh nhớ tới Tạ Tử Di , một cô gái chỉ mới gặp 2 ngày nhưng đã khiến tâm tư anh dao động liên tục , bản thân anh cũng không biết những cảm xúc này từ đâu ra mà lại bận tâm về cô gái đó như vậy .
Trời đã tối khuya nhưng đèn phòng ngủ của Tạ Tử Di vẫn còn mở , cô ngồi trên bàn học cặm cụi viết gì đó , đây là thói quen được hình thành từ nhỏ nên dần dần lớn lên cô cũng quen thói mà viết mãi . Mọi cảm nhận không muốn nói ra đều được thể hiện qua từng nét bút và từng trang giấy . Đối với Tạ Tử Di , được trở lại thật hạnh phúc , gia đình , Đàm Tuệ và cả Lâm Triệt , cô muốn ở đây mãi mãi . Mỗi khi nhớ Lâm Triệt , cô lại bất giác mỉm cười một cách ngây ngốc , trước đây cô và anh gặp nhau khá nhiều nhưng vì bản tính nhút nhát đã khiến cả hai bỏ lỡ nhau một thời gian dài , lần này cô đã chủ động và thật may mắn khi anh không ghét bỏ cô mà ngược lại còn đối xử tốt với cô gái nhỏ , đây có thể nói là bước đột phá không nhỉ ?
Updated 77 Episodes
Comments