[BL] Hội Trưởng Hội Học Sinh, Mau Đến Ôm Tôi!
Aaa, con không muốn. Ba mẹ suốt ngày chỉ quan tâm đến tiền với tiền thôi thì làm sao biết con thích cái gì được chứ?!
Một cậu nhóc nhỏ nhắn tầm 14 15 tuổi đang nói lý lại với bố mẹ cậu.
Hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của Lục Cảnh Niên, ba mẹ cậu không về nhà được nên đã gửi tiền mua quà cho cậu, một là để chúc mừng sinh nhật cậu, hai là chúc mừng cậu đỗ trường cấp 3 đứng đầu cả nước.
Đúng vậy, bạn không nhầm đâu, là 16 tuổi đấy. Nhưng tại sao cậu lại nhỏ như thế? Vì cậu ăn ít nhưng sức nhiều, chạy nhảy chơi bời nhiều hơn là ăn uống đàng hoàng nên đâm ra cậu chậm phát triển hơn so với bạn cùng trang lứa.
- Cảnh Niên, ba mẹ thật sự muốn về với con lắm. Nhưng hiện tại ba mẹ không có thời gian, con đừng buồn được không? Khi nào ba mẹ về thì sẽ tổ chức bù cho con nhé?
Đầu dây bên kia là tiếng của người phụ nữ giọng còn trẻ, xa xa còn tiếng ồn ào như chợ búa.
- Con không cần! Ba mẹ tự cầm lấy mà dùng! Con cúp máy đây.
Lục Cảnh Niên tắt máy cái rụp rồi ném nó lên sô pha. Đáy mắt hơi ửng hồng tầng nước mắt. Cậu đã sống như thế này từ khi có nhận thức. Ba mẹ thường xuyên đi sớm về muộn, thậm chí một năm cậu gặp ba mẹ mình không quá một tuần. Lúc đó, bầu bạn với cậu chỉ là khoảng không tĩnh lặng cùng tiếng gió thổi.
Dần sau đó, tính cách cậu thay đổi. Trở nên bốc đồng, dễ cáu kỉnh với mọi thứ, thích đánh đấm, ăn chơi như bây giờ.
Bác quản gia nhìn cậu như vậy rất sót, ông theo cậu chủ từ khi lọt lòng. Nhìn cậu lớn lên như cháu của mình, ông cũng có thể thấu hiểu nỗi niềm trong lòng cậu.
- Cậu chủ, vậy cậu có muốn ăn bánh kem cùng với ông lão này không? Chiếc bánh kem để ở ngoài đã lâu rồi đấy ạ.
Ông đi lại hỏi, Lục Cảnh Niên cũng ngước lên nhìn ông. Giọng nghẹn đi nói.
- Không ăn nữa, ông cầm về chia cho mọi người xung quanh nhà mình mà ăn. Tôi đi chơi đây.
Đoạn, cậu đứng dậy cầm lấy áo khoác, ví tiền và một đôi patin màu đen sọc đỏ ra ngoài. Có lẽ là đi tìm chỗ nào cho khuây khỏa vậy.
Lang thang cùng đôi patin bên ngoài ngắm nhìn thành phố lớn kia. Dọc đường không ít cặp vợ chồng cùng con cái họ đi chơi. Cậu nhìn họ, bất giác lại nhớ về ba mẹ mình.
Lục Cảnh Niên chỉ sợ cậu sẽ quên đi gương mặt của ba mẹ mình nên mới tức giận muốn họ về nhà. Cậu nhớ họ, nhưng không biết bộc lộ cảm xúc. Dù sao sống trong môi trường khó cầu tình thương từ bố mẹ thì khó biểu lộ cảm xúc là điều bình thường.
Đi được một đoạn Lục Cảnh Niên đến nơi cậu cùng đám bạn của mình hay tụ tập lại chơi bời. Phải nói, cậu quậy phá, nghịch ngợm là thế nhưng chưa đụng vào hàng cấm hay làm những việc trái lương tâm bao giờ. Những người bạn kia cũng vậy.
Họ không học đàng hoàng nhưng luôn quan tâm đến cậu, cùng cậu như người bạn tâm sự với nhau. Tình cảm anh em luôn gắn liền.
- Dô, cậu bé nhỏ của chúng ta hôm nay lại không ở nhà đón sinh nhật sao? Sao lại chạy ra đây rồi?
Người gọi cậu là Thắng, cũng là anh lớn trong đám đàn em. Gần 30 tuổi, đang làm thêm trong cửa hàng tiện lợi.
- Lão Thắng, không được chọc bé nhỏ. Không nhìn thấy em ấy có chuyện sao? Nào tiểu Niên, lại đây. Anh tổ chức sinh nhật cho nhóc.
Người có tính tình ôn nhu này là Bạch Lương, anh cũng mới hơn 20 một chút.
Vài người quen khác cũng rôm rả nói theo. Lục Cảnh Niên nhìn mà ấm lòng. Cậu không nói gì chỉ đi lại, cùng bọn họ trò chuyện vui vẻ.
- Bọn anh biết hôm nay là sinh nhật em nên đã góp tiền mua một món quà cho em. Mau nhận để còn cùng nhau ăn uống nữa.
Lão Thắng thay mặt đám bọn đưa hộp quà cho cậu. Trái tim Lục Cảnh Niên rất vui, cậu không nghĩ vẫn có người cùng mình đón sinh nhật. Chốc lát, cậu lại cảm thấy những món ăn đạm bạc này thật ngon miệng.
Hốc mắt hơi đỏ, Lục Cảnh Niên thơi cười nói: - Em cảm ơn, vậy em không khách khí nữa nhé?
- Cảm ơn cái gì, mau mở quà ra để xem đi. Bọn anh chuẩn bị rất tâm đắc đấy.
Bạch Lương vỗ vai cậu vài cái an ủi rồi hối cậu mở quà. Tay Lục Cảnh Niên có hơi run mở nó ra. Là một đôi patin màu bạc sáng cùng vài đường vân màu đỏ vàng đan xen khiến nó thêm tuyệt mĩ.
- Thật sự rất đẹp, cảm ơn mọi người nhiều lắm. Em sẽ trân trọng.
Cậu cười, nụ cười của tuổi thiếu niên ngây ngô, trong sáng và thuần khiết. Bọn lão Thắng khịt mũi đắc ý rồi lại cùng nhau vui vẻ ăn uống. Vì có trẻ vị thành niên nên họ không đụng đến rượu bia. Thật sự là bảo vệ tốt em trai nhỏ của bọn họ nha.
Phải đến qua nửa đêm Lục Cảnh Niên mới về nhà. Trời vẫn còn tối, ánh sao lấp lánh không bị rặng mây che phủ. Lòng cậu có rất nhiều thứ thổn thức, tuy năm nào bọn họ cũng tổ chức sinh nhật cho cậu, năm nào cũng có quà nhưng chưa một lần cậu sử dụng chúng. Cậu còn kêu bác quản gia đặt một chiếc tủ lớn để đựng những món quà ấy vào trong. Cả đôi giày patin này nữa. Nó sẽ luôn là kỉ niệm đáng nhớ của cậu.
Ngày hè ngắn ngủi trôi qua, ngày tựu trường cũng gần đến.
Hôm nay là ngày cậu nhập học trong trường cấp 3 cả nước. Tuy điểm số vừa đủ nhưng cậu vẫn lười. Đừng nghĩ cậu như vậy mà họ không giỏi, rất giỏi là đằng khác. Nhưng không biết vì sao, cậu lại thích giấu nó đi và vờ như mình là giáo bá chuyên quậy phá.
Có lẽ để dễ thân thiện với những người bạn khác chăng.
Trong lúc đi đến trường trên con xe phân khối lớn yêu thích, cậu đi qua một người. Khổ nỗi gần đó có một vũng nước mưa lúc sáng sớm mới tạnh, vì chạy nhanh nên nước bắn tung tóe hết lên người một người. Cậu dừng xe lại rồi đi lại hỏi thăm.
- Này, không sao chứ? Tôi vô ý quá, đồ cậu có bị dính nhiều không để tôi bồ thường giúp cậu?
Người kia nhìn quần áo mình bị bẩn có chút buồn nhưng vẫn cười nói.
- Tôi không sao, cảm ơn đã giúp tôi nhé. Nhưng hiện tại quần áo bẩn rồi nên khó mà đi đến trường được. Cậu có thể chở tôi đến một tiệm quần áo gần đây để thay không? Sắp vào học ở trường tôi rồi.
Người này dáng người cao ráo cùng bộ đồng phục màu trắng có viền caro màu đen xám ở cổ tay áo. Mái tóc màu vàng nâu bồng bồng rất thuận mắt.
Lục Cảnh Niên không nghĩ nhiều liền lập tức đưa đi luôn. Xong trở đi cũng trở về, vì biết cùng trường nên cả hai nhanh chóng lên xe bay như vũ bão trên đường về trường.
Updated 54 Episodes
Comments
Múc bang Lý Phi hoi😋
ặc
2024-09-26
0
WF
Tớ nghĩ có một số chỗ nên sửa lại ạ 🤌🏻
2024-06-03
4