Chương 3 : Cuộc gặp gỡ giữa hai số phận

Dọc đường đi, Minh Nguyệt nhìn ra tứ phía, hưởng thụ quang cảnh bên đường.Tiết trời vào xuân càng làm cho cảnh sắc thêm phong tình, không chỉ có sương mù se lạnh mà còn có lớp lớp cánh hoa đào bay bay trong gió :"Đẹp, phải nói là tuyệt đẹp, phong cảnh trên núi Ngũ Lôi quả nhiên như lời đồn".

"Con nghe đến phái Ngũ Lôi rồi à"-Lưu Cơ cúi người xuống ,mỉm cười nhìn cô bé,chờ đợi lời khen ngợi:"Vậy con đã nghe được những gì?"

Minh Nguyệt hướng mắt nhìn đàn hạc trên trời:"Con nghe người ta nói nơi này tựa như chốn dừng chân của tiên nhân, thiên thời địa lợi nhân hoà".

"Hết rồi à"-Lưu Cơ tỏ ra thất vọng cười gượng gạo .

Minh Nguyệt cũng ngại ngùng nở nụ cười, hai tai đỏ ửng cả lên.

"Đến nơi rồi"-Lưu Cơ dẫn cô bé đến cổng sơn môn.

Khác xa với tưởng tượng của Minh Nguyệt, cửa sơn môn không lớn lắm, càng không phải loại được chạm khắc tinh sảo chắc chắn.Cánh cổng này được làm bằng tre nứa đơn sơ, treo bên trên là tấm bảng hiệu ghi tên phái Ngũ Lôi.

Ấy vậy, bước vào bên trong lại là khung cảnh đối lập. Đếm tổng cả phải có đến bảy, tám điện nguy nga tráng lệ. Dưới sân,toàn bộ đều được lát lấp đá mát rượi. Dưới đất hay trên trời đều có các huynh đệ tỷ muội say sưa tập luyện. Cả sơn môn phát ra đủ loại ánh sáng, loé cả vùng trời.

Nhìn thấy Lưu Cơ, các động tác tập luyện nhanh chóng dừng lại, mọi sự chú ý được đổ dồn về phía Minh Nguyệt.

"Tham kiến sư phụ, người này là.."-Nam tử khôi ngô từ trong đám đông bước ra, đoán chừng đây chính là đại sư huynh.

"Đây là Minh Nguyệt, nghĩa nữ ta mới nhận, sau này con và mọi người cũng nên chiếu cố cho nó nhiều một chút"-Lưu Cơ ho khan vài tiếng,làm như có điều gì rất quan trọng cần thông báo.

"À phải rồi, Lưu Sương đâu? "-Hắn đảo mắt nhìn quanh tìm đứa con gái ruột mà ruột thừa của mình.

Đại sư huynh cất giọng tràn đầy lo lắng:"Muội ấy đang ở trong phòng.Nhưng kể từ khi vấp phải đá ngất đi muội ấy trở nên rất kì lạ.Bên cạnh còn có thêm quả cầu xanh lè."

"Con cứ kệ nó đi,cả ngày phá phách là giỏi.Lưu Chân ,con đưa Minh Nguyệt đến ở tạm cùng nó ,còn học hỏi tính tốt của người ta"-Lưu Cơ nói xong thì bay đi mất, để lại Minh Nguyệt còn bỡ ngỡ cho đại sư huynh dẫn đi .

Đi được một đoạn, xa xa, Minh Nguyệt nhìn thấy đứa bé gần bằng tuổi mình,ngồi cạnh quả bóng xanh, mặt mày tươi sáng nhưng ánh mắt hơi vô hồn, làm người ta không biết cứ tưởng não đứa bé này có vấn đề.

Minh Nguyệt còn chưa kịp hỏi về đứa bé ,đại sư huynh đã không thấy tung tích đâu. Cô thở dài một tiếng, thầm thương cho thân phận chính mình.Hình như cô không được chào đón ở đây .

__________

"Tinh, tinh"

"Hệ thống thông báo nữ chính xuất hiện"-Hệ thống vô cùng kích động, bay vòng vòng qua người Lưu Sương .

"Hả, nữ chính, đâu? Ta xem với?"-Hai mắt Lưu Sương sáng quắc lạ thường,đảo như rang lạc, cuối cùng dừng lại một chỗ trên người Minh Nguyệt.

Thấy đứa trẻ kia hai mắt dán vào mình chằm chằm, Minh Nguyệt nuốt nước miếng,sợ hãi. Dẫu sao cô là được nhặt về còn người ta là thiên kim cành vàng lá ngọc lại bị bản thân cô tranh giành địa vị không khỏi sinh ra oán giận.

Trái ngược với suy nghĩ của cô, Lưu Sương vừa thấy cô đã không ngậm được hàm:"Mỹ nữ kìa, người gì mà xinh như búp bê ấy,dù có lấm lem bùn đất ,nét mặt vẫn rất thanh thoát".

"Không phải chứ? Cô là loại người này à? Nam nữ không tha"-Hệ thống vì kinh hãi tột độ mà đổi màu từ xanh sang tím lúc nào không hay.

"Người ta là mê cái đẹp thôi"-Ngay lập tức,Lưu Sương chạy một mạch tới trước mặt Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt khẽ nhắm mắt,sợ rằng bàn tay nhỏ bé của Lưu Sương sẽ in vết trên mặt mình.

"Tỷ tỷ sao lại nhắm mắt lại thế, đi, để muội dẫn tỷ đi tắm"-Lưu Sương hào hứng, không chút ngần ngại nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Minh Nguyệt.

Đúng như lời Lưu Sương nói, Minh Nguyệt vừa bước ra khỏi phòng tắm đã toát lên khí chất hiếm có.Mái tóc dài đen nhánh bay bay trong làn gió xuân để lộ ra khuôn mặt mĩ miều trắng ngần như ngọc. Trên gò má ,sớm không chịu được lạnh mà ửng hồng.Càng tô điểm hơn trên khuôn mặt Minh Nguyệt là đôi mi cong vút dập dìu cùng đôi môi nhỏ nhắn đỏ mộng.

Lần này không chỉ Lưu Sương mà ngay cả hệ thống cũng bị làm cho cứng đơ người,không khép được miệng.

Nữ tử đứng trong gió, núp dưới lớp áo lông xanh lam mỏng không nhịn được hắc xì hai cái.

Lúc này, Lưu Sương mới bàng hoàng bừng tỉnh dìu Minh Nguyệt vào lại trong phòng:"Hình như tỷ cảm rồi".

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play