Chương 2: Bạn mới

Lúc không có Hàn Tử Lam tôi lại thấy trống trãi và buồn bã có một chút nhớ về cậu ấy vô cùng. Tôi nghe mẹ kể lại đây là cảm giác khi thích ai đó thì phải! Có phải tôi đã thích cậu ta...

Nhưng độ tuổi của tôi thì chuyện đó chưa là gì cả, tôi cũng chả tò mò rằng mình có thích cậu ấy hay không, có lẽ vì là tôi vẫn còn ngây thơ hồn nhiên lắm. Tôi không nghĩ mình sẽ nói là “em thích anh” đâu nhỉ, có thể Hàn Tử Lam sẽ cười vào mặt tôi và nói tôi vẫn còn trẻ con. Vậy nên tôi chỉ nghĩ thoáng qua và nhanh chóng quên nó đi, lúc đầu thì Cố Mạn Đình và Hạ Tư Mỹ còn qua lớp tôi và chúng tôi cùng đi với nhau, nhưng về sau không thấy họ qua nữa, có lẽ họ đã có bạn bè bên lớp mới nên không có thời gian đi với tôi như trước kia. Tôi đi cùng Hàn Tử Lam và đám bạn của cậu ấy, thỉnh thoảng có một số bạn gái khác cũng muốn chơi cùng Tử Lam và cậu ấy thì vui vẻ nhận lời chỉ có tôi thì lại khó chịu. Tôi không có thiện cảm với bọn con gái đâu, mặc dù tôi cũng là con gái, vì những năm trước bọn nó không chấp nhận được tính cách của tôi quá cá tính và lần lượt nghĩ chơi tôi ra. Thấy tụi con gái cứ đi quanh Hàn Tử Lam tôi một phần khó chịu, một phần lại ganh tỵ, sự khó chịu của tôi làm tôi không thể nào hòa đồng vào nhóm bạn đó được. Nhưng Tử Lam thì vẫn xem tôi là bạn và chúng tôi vẫn rất thân nhau thôi nhưng cách xưng hô của chúng tôi khiến mọi người chú ý và tò mò rất nhiều, có lần cậu ta bị ngã không biết vô ý hay cố tình cậu ấy ngã rồi đè thẳng người tôi xuống ghế. Nếu là đứa con trai nào khác có lẽ đã xong đời với tôi khi đó rồi, nhưng vì là Hàn Tử Lam nên tôi không thể ra tay được. Cậu ta mỉm cười vui vẻ như mình vô tội, giọng nói nhẹ nhàng với tôi: “Xin lỗi...anh không cố ý đâu”

Nhìn cái điệu cười đó chắc rằng cậu ta chã biết hối lỗi: “Thôi đi anh còn chả hối lỗi”

“Anh biết lỗi rồi mà, chỉ là vô ý thôi chứ anh không hề cố ý” cậu ta nói giọng trẻ con rồi dảy cẩn lên mặc dù vẫn còn đang đè lên người tôi

Tôi nghiến răng nỗi giận đùng đùng, liếc xéo cậu ta một cái: “Vậy tại sao còn không chịu leo xuống” tôi hắn giọng trầm làm ai đó lạnh sóng lưng, vội bật người dậy.

“Xin lỗi...xin lỗi tôi không để ý mà, xin lỗi Tiểu Tuyết à đừng giận anh mà”

“Hôm nay anh không yên với em đâu”

“Xin lỗi mà...Tuyết Nhi anh không cố ý đâu, không cố ý đâu”

“Đứng lại đó cho em, tên ngốc.”

Sự thân thiết của chúng tôi được rất nhiều bạn nữ khác chú ý đến, có lẽ vì Hàn Tử Lam phải nói là đẹp trai từ nhỏ nhỉ, học hành cũng giỏi gian không kém gì tôi đâu, nên nhiều bạn nữ rất để ý đến cậu ấy. Nhưng cậu ta thì lại quá ngây thơ đi, ai cũng vậy cậu ấy cũng đều thân được và họ muốn cùng cậu ấy đi chơi cũng không thành vấn đề. Tôi thì lại không thích họ không phải vì tôi thích Hàn Tử Lam mà là vì bản thân tôi, không vì cậu ấy thì cũng sẽ không thích nỗi bọn con gái đâu. Vì vậy, thời gian sau tôi chỉ ngồi một ngay chổ của mình vẽ vời đủ thứ để giết thời gian thôi, thỉnh thoảng Hàn Tử Lam cũng có đến và rủ tôi đi chơi cùng nhưng tôi thì lại không quen nên nhanh chóng từ chối cậu ta với đủ thứ lý do trên trời.

Ban đầu cậu ấy còn quan tâm những lý do của tôi lắm, nhưng dần dần thì nó cũng không có ích nữa, cậu ta không đến chổ tôi nữa, không còn quan tâm tôi nhiều như trước nữa. Hàn Tử Lam cho rằng những lý do đó quá ngốc và thật sự thì tôi không muốn đi với cậu ấy. Chỉ bán tính bán nghi tôi không thể hỏi cậu ta được, chỉ ngồi một chổ khiến tôi thấy uể oải trong người, cũng may thay tôi có cậu bạn nam cùng bàn để trò chuyện để đỡ chán hơn, cậu ấy khác với Hàn Tử Lam có thể là về bề ngoài, nếu Hàn Tử Lam cao ráo đẹp trai thì cậu bạn này lại thấp bé nhưng vẻ đáng yêu trên khuôn mặt khiến cho tôi còn siêu lòng

nữa mà.

Tên cậu ấy là Lâm Hi Thành không phủ nhận cậu ấy rất dể thương, tính cách cũng có chút gì đó trẻ con tuy không gọi tôi là chị đâu những vẫn rất nghe lời tôi đó. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn tốt và nói thật bây giờ tôi thân với cậu ta hơn cả Hàn Tử Lam, giữa tôi và cậu ấy hiện tại hình như có gì đó ngăn cách vậy, chúng tôi càng ngày càng xa nhau và chẳng ai còn nhìn lại đối phương được nữa. Hàn Tử Lam bây giờ đi chơi với những đứa con gái sành điệu và họ coi việc làm đẹp là trên hết. Tôi thì lại không quan tâm chuyện đó đâu, đối với họ dành ra mấy tiếng cho mái tóc thì tôi chỉ cần mấy phút thôi, tôi cũng chẳng điệu đà gì đâu, tuy cá tính, bốc đồng nhưng tôi cũng là con gái mà, để nhận biết có lẽ là mái tóc của tôi luôn được để dài, dù vậy những tôi không chăm sóc nó nhiều. Chỉ là tôi không muốn cắt nó đi thôi, tôi rất thích mái tóc dài của mình, hằng ngày tôi cột tên ngọn gàn chứ không xõa ra như đám con gái kia trong lùm xùm phiền phức lắm.

Tôi và Hi Thành bắt đâu thân nhau hơn trên lớp, học lực của cậu ấy không tốt lắm nên tôi sẵn lòng giúp cậu ấy, dù sao thì tôi cũng không phải người vô tình. Có lẽ Hàn Tử Lam cậu ta chả còn nhớ gì tới tôi nữa đâu và tôi cũng mặc kệ cậu ta.

Sang tới năm lớp 5 thì tôi và Hi Thành có cả Hàn Tử Lam chúng tôi vẫn còn học chung và tôi không được ngồi cạnh cậu ấy nữa. Xung quanh tôi bây giờ toàn những người lạ lẫm nhưng có một cô bạn ngồi phía trên chủ động bắt chuyện với tôi, cô ấy rất dể thương và hiền lành nữa, chỉ là hỏi bài tôi, cô ấy không giống nhưng cô gái sành điệu son phấn đâu, rất giản dị là đằng khác...

Chỉ cho cô ấy xong, thì cô ấy nhẹ nhàng giọng nói giọt ngào cảm ơn tôi: “Cảm ơn nhiều nha, tớ là Lâm Tiểu Hy”

“Tớ là Triệu Lộ Tuyết”

“Rất vui được biết cậu, chúng ta làm bạn nha”

Mặt tôi trở nên nghiêm trọng trong một giây rồi tôi mỉm cười đáp lại cô ấy: “Được rất vui được biết cậu” Đây là lần đầu tôi chơi cùng những bạn gái khác Tiểu Hy rất tốt cậu ấy dẫn tôi làm quen với Chu Nghệ Giai bạn thân của cậu ấy. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn, nhìn họ làm tôi nhớ đến Hạ Tư Mỹ và Cố Mạn Đình. Không phải chúng tôi không gặp nhau là từ mặt nhau đâu, nhà tôi và Cố Mạn Đình sát nhau nên vào ngày nghĩ chúng tôi vẫn dẫn nhau đi chơi khắp nơi, còn trên trường thì tôi và cậu ấy không gặp.

Một thời gian thì tôi đã có cho mình những người bạn mới, có lần Tiểu Hy tâm sự với tôi rằng cô ấy thích cậu bạn Châu Khánh Dương ngồi bên cạnh, cô ấy hỏi tôi phải làm thế nào, chủ đề này có lẽ không hợp với tôi. Phải cả người tôi thích còn không nói chuyện với tôi, làm sao tôi có thể hiểu hết và giúp đỡ cô ấy chứ.

Tôi chỉ có thể giúp bằng cách cố ý hỏi bài cậu ta trong giờ học tại vì tính tôi luôn hoạt bác mà, nên tôi không ngại chuyện này mặc dù tôi thừa biết làm những bài đó, lúc cậu ta quay xuống tôi lại cố tình để Lâm Tiểu Hy đến nghe cùng để cô ấy tiếp xúc với Khánh Dương, dần dần có lẽ cậu ta cũng quen với việc này và giữa chúng tôi hình thành một quan hệ tốt, nói đúng hơn quan hệ đó là “quan hệ hỏi bài” nhỉ!

Nhưng mà chuyện của tôi không kéo dài được lâu, Chu Nghệ Giai đã nói với Tiểu Hy rằng tôi cũng thích Châu Khánh Dương, chuyện đó làm Lâm Tiểu Hy giận dữ và từ mặt tôi, trong khi tôi cố giải thích rằng tôi không thích cậu ta, tôi chỉ muốn giúp cô ấy. Nhưng họ không nghe, còn buôn ra những lời xúc phạm tôi rằng tôi là đồ chảnh chọe suốt ngày chỉ tỏ ra thân thiện một cách giả tạo. Tôi giận lắm những nghĩ lại thì có nói họ cũng chả tiếp thu, tôi quay người bỏ đi liếc nữa đôi mắt với ý rằng tôi khinh bỉ bọn họ. Tôi đã thật sự coi họ là bạn tốt mà, tại sao không ai hiểu cho tôi cả vậy

...

Cả Châu Khánh Dương cũng ngó lơ tôi, có lẽ cậu ta thích Lâm Tiểu Hy, đều là nhờ tôi cả thôi. Nguyên cả ngày hôm đó, tôi học trong sự bất ổn, với những tiếng xì xầm bàn tán từ nhóm bọn họ, mới chỉ là bạn cách đây một ngày, bây giờ tôi lại trở thành đề tài để bọn họ lời ra tiếng vào, đây là thứ gọi là tình bạn mà tôi vẫn nghĩ sao? Thật sự đây không phải điều tôi muốn lúc này, nhưng nhiêu đó vẫn chưa thể lay động tôi, tôi không đổ một giọt nước mắt, rằng họ không cần mình, mình cũng chả cần họ làm gì. Là họ tệ bạc, là họ trẻ con, không đáng để tôi phải bận tâm. Những lời nói dù có độc địa ra sao, nó cũng chẳng lay chuyển tôi.

Nói là thế nhưng trong lòng tôi vẫn rất buồn, tôi rất quý Lâm Tiểu Hy, trong lúc tôi nghĩ mình sẽ lại không có bạn, thì cô ấy đã bắt chuyện với tôi và cô ấy không quan tâm tôi như thế nào. Tôi biết tất cả những chuyện này là do Chu Nghệ Giai đã lập ra những Tiểu Hy chọn tin cô ta thay vì tôi.

Tôi chú tâm vào việc học cả ngày hôm đó, không để bản thân tiếp nhận những lời nói phủ phàng từ những người mà tôi xem là bạn thân của mình. Đang đối xử với mình như thế...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play