Yêu Là Thấu Hiểu
Tôi tên là Triệu Lộ Tuyết.
Nói đến tôi thì không có gì để miêu tả nhiều. Cả cuộc đời tôi cũng vậy, nó cũng đã kéo dài từ mười năm hay mười lăm năm mà thôi. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để tôi tiếp xúc với nhiều người và gặp qua bao nhiêu là tính cách khác nhau lẫn trong đó. Nếu hỏi tôi ngoài gia đình ra thì thứ gì quan trọng với, tôi sẳn sàng trả lời là bạn bè. Chứ không phải thứ gọi là tình yêu đôi lứa, thời gian tôi trải qua trong “cuộc đời tôi”, đã gặp và kết bạn với rất nhiều người nhưng không biết tại tôi hay là do họ, dần dần thì bạn bè đối với tôi quan trọng đó nhưng tiêu chứ chọn bạn của tôi có lẽ bây giờ có thể nói là quá cao chẳng...
Đầu tiên cũng như bao người tôi được sinh ra trong gia đình vô cùng hạnh phúc, tôi có cả cha lẫn mẹ, và họ đều rất yêu thương tôi. Từ nhỏ tôi đã được cưng chiều như công chúa trong nhà. Mẹ tôi từng nói đùa với tôi rằng hồi nhỏ tôi rất khó nuôi và cha mẹ phải vất vả lắm tôi mới có thể nên người. Trải qua nhiều năm thì gia đình tôi cũng có một thành viên mới, một cậu em trai kháu khỉnh chào đời.
Về phần đứa em của tôi. Ừ thì không có gì để nói đâu, thằng bé rất dể quản hoàn toàn ngược lại với người chị như tôi. Lúc đó tôi đang học lớp một, chỉ là những trò trẻ con, những giọt nước mắt ngây ngô và những trò đùa dị hợm các thứ. Mà dù tôi cũng nghịch thật , nhưng điểm số và kết quả học tập của tôi đều được loại giỏi và xuất sắc.
Có lẽ từ đó cũng đã hình thành tính cách: cá tính, năng động và có phần bướng bỉnh, lẫn trong đó là hay khóc nhè nữa. Nói thật tôi không yểu điệu như bọn con gái khác, những năm tiểu học của tôi thật sự mà nói, tôi cũng đã rất nghịch và đa số bạn bè của tôi là con trai. Nói chuyện này không phải vì tôi thích đi cùng nguyên một đám con trai vậy đâu. Không biết lý do là gì nhưng bọn con gái không thích tôi, tôi cũng có bạn bè đó chứ nhưng được một hai tuần họ đều nghĩ chơi tôi ra. Không ai nói rõ lý do cả, bản thân tôi lúc đó cũng chả thấy buồn đâu, cũng không thắc mắc lý do hay khóc òa lên vì mất bạn. Tôi vẫn cứ vô tư hồn nhiên chơi cùng bọn con trai mặt cho ai nói gì. Nói thật ra chơi với họ cảm giác an toàn hơn rất nhiều, đây chỉ là suy nghĩ của riêng tôi thôi, một số người còn kêu tôi bằng ‘chị’ nữa kìa, dù là nhóm của con trai nhưng tôi luôn là người đứng đầu dẫn dắt họ. Cảm giác lúc đó thật tuyệt...
Nhưng mà không phải cả tiểu học của tôi đều gắng liền với bọn con trai đâu. Tôi còn có một cô bạn thân từ nhỏ, nhà chúng tôi cạnh nhau và mẹ của tôi cũng thân với gia đình bên đó. Chúng tôi như lớn lên cùng nhau, có chuyện gì tôi cũng chia sẽ với cô ấy. Cô bạn của tôi là Cố Mạn Đình, lớn hơn tôi một tuổi những vì học cùng cấp bậc nên chúng tôi đã bỏ qua tuổi tác và coi nhau như bạn thân. Tuy vậy đáng buồn là chúng tôi không được học cùng nhau, chỉ có thể chơi với nhau khi ở nhà tôi lúc nào cũng kéo cô ấy theo chạy khắp nơi bầy trò.
Đến tận năm lớp 3 chúng tôi mới được học cùng nhau, hai đứa chúng tôi cùng nhau đến trường mỗi ngày, có một số đứa con trai lúc trước cũng học chung năm nay với tôi. Họ vẫn gọi tôi là “chị” và xưng “em”. Có lẽ mọi người sẽ ngạc nhiên nhưng tôi thì không đâu, tôi đã quen với cách gọi này rồi, nó khiến tôi rất vui vì cảm giác mình được coi trọng. Tôi chỉ có cảm giác an toàn khi ở nhà cùng ba mẹ mình, nhưng khi ra ngoài thì tôi cũng có phần sợ hãi, như là tôi có thể bị bắt nạn vậy...
Sau khi thích nghi được môi trường trong lớp tôi và Mạn Đình còn kết bạn thêm được với cô bạn cùng bàn của cô ấy là Hạ Tư Mỹ, nhanh chóng chúng tôi hình thành nhóm 3 người trong lớp. Bọn con trai theo tôi cũng quen dần với việc gọi họ là “chị” như tôi vậy. Vì học lực của tôi và Cố Mạn Đình đều rất xuất sắc, còn rất tốt về mặt lãnh đạo nữa nên ba chúng tôi cũng đã khá là nổi trong lớp với bạn bè. Nhưng đối với thầy cô thì có lẽ chỉ có tôi và Cố Mạn Đình thôi.
Tình bạn nhanh chóng được gắn ghép với nhau nhiều hơn, tôi cũng ít đi với bọn con trai như hồi trước nữa, cảm giác đi cùng những bạn gái khác cũng khiến tôi vui đó. Nhưng một phần nào trong tôi lại thấy rất nhạt nhẻo. Họ luôn nói về những đề tài không phải sở thích của tôi và dần dần tôi bị xa lánh.
Ngày hôm đó hai người họ đã tự ý đi xuống căn tin trường mà không nói với, cả Cố Mạn Đình nữa cô ấy luôn nghe tôi mà nhưng hôm nay lại không thèm nói với tôi tiếng nào nữa kìa...Xong việc tôi chạy xuống căn tin tìm họ, nhìn qua ngó lại thì chả thấy ai, chổ chúng tôi thường ngồi buôn chuyện cũng không thấy. Cảm thấy chán nản dữ dội, đây là lần đầu tiên cảm thấy không có ai bên cạnh mình vậy. Vừa đi vừa thở dài, tôi đã bất cẩn đụng phải một cậu bạn khác lớp, cả hai ngã ra sau, cú ngã đó không là gì với tôi đâu, nhanh chóng lấy lại tinh thần định đứng dậy thì cậu ấy chìa tay về phía tôi nói giọng quan tâm: “Cậu không sao chứ? Còn đứng lên được không?”
“Không sao” tôi đưa tay để cậu ấy đỡ mình, thật ra tôi cũng có thể tự đứng mà, nhưng mà cậu ấy làm tôi không thể chối bỏ được sự dịu dàng và ân cần của cậu bạn đó...
“Xin lỗi tại tôi bất cẩn cậu không bị sao chứ”
“Không sao, chỉ ngã nhẹ thôi” tôi vừa phủi chân vừa đáp lại cậu ấy bằng giọng rất chắc chắn và dứt khoát
. Vừa để ý đến một bên tay của cậu ấy, tò mò tôi nói nhẹ giọng hỏi: “Tay cậu làm sao vậy?”.
“Đây hả, tớ sơ ấy lúc làm việc nhà thôi. Lúc sắp xếp đồ đạc tớ nó thành chòng cao, lúc nó bị nghiêng tớ lại nghĩ nó sẽ ngã qua hướng khác nên không cẩn thẩn, không như tớ nghĩ nó ngã thẳng vào tớ, không thể tránh được”
Nghe cậu ấy kể chuyện, tôi không nhịn được mà bật cười lớn, ngạc nhiên trước phản ứng của tôi cậu ấy cũng cười theo. Cả hai đứng cười với nhau dù chuyện đó rất nhỏ nhặt thôi nhưng nó làm tôi có một trận cười sảng khoái lắm. Tên cậu ấy là Hàn Tử Lam học ở lớp bên cạnh, chúng tôi trò chuyện cùng nhau cậu ấy kể rằng vì tay bị thương nên không thể tham gia cuộc thi cờ vua của trường, hiện tại có thể tâm trạng cậu ta không tốt và cả tôi cũng vậy. Tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện của mình và không hiểu sao tôi lại thấy rất an tâm, chúng tôi trò chuyện đến lúc trống trường vang lên. Hàn Tử Lam đưa tôi về lại lớp thì gặp được Tư Mỹ và Mạn Đình ở ngay cửa lớp, tôi chạy đến đó không quên tạm biệt Tử Lam và đi vào lớp. Những ngày sao tôi thường hay đi cùng Hàn Tử Lam vào những giờ ra chơi, thời gian đi với hai cô bạn thân của mình cũng ít lại rất nhiều, nhưng tôi đã không thấy buồn nữa vì có Hàn Tử Lam ở đây mà. Không hiểu sao rất vui khi đi với cậu ấy, những câu chuyện luôn khiến tôi phải cười phá lên, rằng nó rất hài hước. Hàn Tử Lam còn bảo tôi phải gọi cậu ta là “anh” và xưng “em” ấy, chỉ vì lý do vớ vẩn là cậu ta cao hơn tôi. Và một phút ngu ngốc đầu óc không tĩnh táu tôi đã đồng ý yêu cầu ngớ ngẩn đó. Cách xưng hô đó ban đầu khiến tôi khá ngượng, nhưng thời gian qua rồi cũng quen, chúng tôi gọi nhau như thế cảm giác như anh em trong gia đình vậy. Một năm học gắng bó với anh cũng nhanh chóng trôi qua, năm qua tôi đã có những khoảng thời gian bên cạnh anh ấy rất nhiều, nhiều lúc tôi còn khóc nhè để Hàn Tử Lam phải giỗ dành tôi như đứa em gái nhỏ của anh vậy, nhưng Hàn Tử Lam hoàn toàn không thấy phiền, anh luôn ân cần và dịu dàng với tôi, dù cho tôi có khóc vì chuyện nhỏ, nhưng anh ấy vẫn nhẹ nhàng cho qua và luôn ôn nhu với tôi mọi lúc. Có lẽ tôi bây giờ không thể thiếu Hàn Tử Lam được, ở bên anh lúc nào cũng luôn thấy an toàn, tôi không thích khóc lóc trước mặt ai cả, vì sợ họ sẽ cười nhạo tôi. Nhưng khi đi cùng Hàn Tử Lam thì tôi lại không sợ, Hàn Tử Lam luôn mỉm cười xoa dịu mỗi khi tôi khóc chứ không như những ai đang xì xầm móc méo cười nhạo ngoài kia.
Có một lần, tôi đang đứng đợi Hàn Tử Lam một mình thì một số bọn con trai bên lớp khác, cùng với đó là bọn con gái chân diện đi đến chổ tôi...
Một trong số bọn con gái cất giọng: “Mày là đứa Hàn Tử Lam đi hay đi cùng sao?”
Tôi chỉ chớp mắt làm lơ, mặt lời nó có mỉa mai hay xỉa xói tôi đi nữa.
“Nè mày điếc hả? Con kia...”
“Tao nói cho mày biết, nên tránh xa Hàn Tử Lam ra, cậu ấy không đáng phải đi với thứ như mày.” Vừa nói cô ta đẩy tôi ngã ra sau, làm tay tôi bị những viên đá nhọn làm nên vài vết trày nhỏ.
Bọn này có lẽ không được giáo dục đàng hoàng mới có thể có những lời lẽ xúc phạm như vậy. Bọn họ có cả năm bảy người tôi chỉ có một mình lẻ loi, nói gì đi nữa tôi cũng bắt đầu thấy sợ, chổ đang đứng rất xa phòng giám hiệu, mọi người xung quanh thì ngó lơ và xem như không thấy gì, trò bắt nạt này họ xem nó là điều hiển nhiên sao? Và tôi đáng bị như vậy à? Từ đằng sau giọng ai đó đi đến, bảo họ dừng lại, tôi ngẩng đầu, là Hàn Tử Lam.
“Mấy người các cậu làm gì ở đây?” Hàn Tử Lam lên giọng tra hỏi đám bạn của cậu ta.
“Tụi mình chỉ đến chào bạn của cậu thôi à. Cậu ấy bị ngã, mình định đỡ cậu ấy lên.” Một trong số đó trả lời với lý lẻ không thể buồn nôn hơn được.
“Chào rồi, thì đi được rồi, đừng tập tụ ở đây làm cậu ấy sợ đấy.”
“Tụi mình đi liền.”
Hàn Tử Lam kéo tay tôi dẫn đi, tôi chỉ cuối gầm mặt và bước theo anh. Hàn Tử Lam dẫn tay tôi trèo lên sân thượng, nơi mà tôi chưa dám đặt chân lên lần nào. Không khí trên này dể chịu hơn hẳn, nó đã xua tan đi bầu không khí ngột ngạt căng thẳng khi nảy, tôi thấy dể chịu hơn nhiều.
“Em có sao không, tay đang chảy máu kìa.” Hàn Tử Lam vẻ mặt lo lắng nhìn tôi.
“Không sao, lành nhanh ấy mà.”
“Tuyết Nhi.”
“....”
“Anh đang muốn hỏi là em có thấy ổn thật không cơ...”
“....”
“Không ạ.”
“Ừm...anh biết mà. Anh xin lỗi. Em cứ việc khóc đi.”
Tôi gục đầu vào vai anh, khóc hút thích làm ướt đẫm cả vạc áo vai anh. Tôi không ổn chút nào, tôi đã rất sợ, nếu anh không đến liệu tôi sẽ ra sao...
Những ngày sau đó trừ thời gian ở lớp, thì hầu như trên trường tôi đều đi cùng anh, đến một lúc nào đó, bọn bắt nạn tôi lúc đó, sẽ xem như đây là chuyện hiển nhiên thì có lẽ họ sẽ không đến kiếm chuyện hay gây sự với tôi nữa.
Tôi hay cùng anh lên sân thượng để nghĩ vào giờ trưa, có lần còn ngủ quên mất giờ học, nhưng đó đều là những kí ức đáng nhớ cho chúng tôi. Tôi luôn nhớ cảm giác ở trong vòng tay anh ấy, được anh chở che, được anh quan tâm hết mực, tôi đã từng nghĩ tương lai ra sao anh cũng đã thuộc về tôi rồi, chỉ mình tôi thôi, không ai có thể cướp anh ấy cả...
Kì nghĩ hè tới này đã chia cắt chúng tôi, thú thật tôi nhớ cậu ấy vô cùng, nhớ những câu chuyện hài hước và nụ cười đó nữa, cảm giác muốn gặp lại Hàn Tử Lam càng ngày càng rõ hơn. Và tôi không thể nào bình tĩnh nỗi khi sắp hết kì nghĩ hè dài này. Và rồi nhóm 3 người của chúng tôi đã bị tách lẻ ra, bây giờ tôi chỉ còn một mình còn Mạn Đình và Tư Mỹ hai người họ được chung với nhau. Nhưng tôi cũng không buồn nhiều đâu, vì cậu ấy cũng học cùng lớp với tôi...phải là Hàn Tử Lam ấy.
Updated 24 Episodes
Comments
GOLDELYN
đây rồi, ngữ pháp tiếng việt dễ đọc dễ hiểu trong một đống truyện văn phong trung quốc /Rose/ nhưng sai chính tả nhiều quá ạ :((
2024-11-15
0