Về đến nhà tôi không nói gì với mẹ cả cố tỏ ra là mình vẫn ổn, cả Cố Mạn Đình tôi cũng không kể, nghĩ là Cố Mạn Đình còn ở đây thì tôi vẫn còn bạn mà. Cô ấy sẽ không bỏ tôi đâu. Đến lớp như ác mộng đối với tôi, tôi không còn bạn bè gì cả, tôi gieo mình vào sách vở và chuyện học hành đăng kí tham gia các cuộc thi do trường tổ chức để tôi có thể bỏ lên đó nguyên buổi để trốn trách hiện thật rằng tôi không có bạn bè trong lớp. Họ xa lánh, cô lập và còn lời ra tiếng vào nói về tôi, chỉ biết cắn răng chịu đựng từng ngày. Giờ ra chơi một mình tôi lủi thủi trong lớp không có ai bên cạnh, chỉ biết cắm đầu vào việc học và học.
Hết chuyện này lại tới chuyện khác xảy ra với tôi, đang yên đang lành ở trong tiết học được trống, thủ quỷ la toát lên “Tiền quỷ lớp mình bị mất rồi mọi người”
Vài tiếng xì xào bàn tán nỗi lên, tôi chẳng thèm để ý đâu, bởi vì tôi chẳng liên quan, cả giờ ra chơi tôi đều ở trong lớp mà, ngồi ngay cạnh ba lô của mình, tại sao tiền lại mất được khi tôi vẫn ở trong lớp, nó chỉ đâu đó thôi, chưa kím kĩ đã la làng lên rồi.
“Mọi người không được đi đâu hết, đây là chuyện lớn đó”. Lại là giọng nói uy quyền của lớp trưởng 5C này. Cách làm việc và học hành chả ra gì chỉ biết thể hiện. Có lẽ thời gian qua tôi vừa học vừa theo dõi họ và những ánh mắt họ nhìn tôi, nên tôi đã hiểu một phần nào bên trong họ vậy.
“Mọi người để hết ba lô lên bàn đi”. Giọng nói như ra lệnh, ai ai cũng nghe theo nhưng có một người không nghe...phải đó là tôi.
“Triệu Lộ Tuyết, để ba lô lên bàn ngay”
“Tại sao tôi phải làm vậy, cậu chẳng có quyền hạng gì để xét gặp tôi cả. Ít nhất lớp trưởng lúc này nên đi tìm thầy cô giải quyết chứ không phải lúc ở đây ra lệnh đâu”
Cô ta giận dữ quát thẳng vào mặt tôi, giọng đầy tức giận: “Không thấy cô đang bận hay sao, tôi là lớp trưởng cậu phải nghe tôi, hay chính cậu là người đã lấy số tiền đó”
“Có thể là cậu ta đó, lúc nảy ra chơi chỉ có cậu ấy ngồi tại lớp”. Nghệ Giai la lên như khẳng định tôi là người lấy đi số tiền quỷ của lớp. Tôi chỉ im lặng nhìn lên bàn, suy nghĩ của tôi lúc đó không thể tin nỗi đâu, tôi đã nghĩ trưa nay về mẹ sẽ nấu món gì cho tôi ăn nữa kìa...thật sự tôi thấy chuyện này không nhất thiết cần đến tôi vì tôi không hề hứng thú với tiền quỷ hay là gì gì đó, tôi chỉ cá tính bốc đồng ở trường hay đi với bạn bè nhưng khi ở nhà thì tôi vẫn là một đứa con ngoan, tôi không muốn ba mẹ xấu mặt. Nhưng để họ không làm phiền tôi nữa, tôi ném ba lô lên bàn để họ kiểm tra, tất nhiên chả có gì trong đó. Cả đám nhìn nhau ngạc nhiên, nhưng có lẽ ai kia vẫn không bỏ qua cho tôi.
Chu Nghệ Giai đập mạnh lên bàn chỉ thẳng vào tôi: “Có thể cậu ta đã giấu nó bên ngoài, tôi chắc chắn chỉ có Triệu Lộ Tuyết ở trong lớp vào lúc đó lớp chả có ai cả”
Cả lớp xì xào bàn tán, thứ tiếng ồn nhao nháo đó cứ va vào tai khiến tôi khó chịu, tôi đập bàn đứng lên quát thẳng vào mặt Nghệ Giai: “Tại sao phải là tôi, trong khi các cậu muốn kiểm tra tôi cũng đã đưa ba lô ra và ai cũng thấy rằng tôi không hề lấy, tại sao cậu lại khẳng định là tôi đã lấy, hay là cậu thừa biết số tiền đang ở đâu”
“Cậu có ý gì?”
“Chả có ý gì hết, nếu đã xong việc với tôi thì có thể qua chổ khác được rồi, đừng có ở đây làm phiền tôi”
“Nhưng giờ ra chơi, cô đã đưa ra luật là tất cả đều phải ra ngoài, thế cậu ở trong lớp làm gì?”. Cô ta nhếch mép cười, giọng tra khẩu như tôi là tội nhân không bằng, đừng tưởng tôi sẽ sợ.
“Tại sao tôi phải nói?”. Tôi bình tĩnh đáp trả cô ta rất thản nhiên.
“Nếu không dám nói thì hãy nhận là cậu đã lấy tiền quỹ”
“Phụt!!....Ha ha ha”. Ngạc nhiên trước câu nói của Nghệ Giai tôi cười phá lên, không thể nhịn nỗi sự hài hước của cô ta lúc này, mọi người nhìn tôi khó hiểu. Còn Nghệ Giai đứng trơ ra đó nhìn tôi, tôi có thể thấy sự xấu hổ trên mặt cô ta lúc đó.
“Cười cái gì chứ? Cậu dám...”. Cô ta lấp bấm miệng như đông cứng, cũng phải ai lại bình thản khi bị người khác cười vào mặt chứ.
“Không có gì...chỉ là khả năng suy luận của cậu... quá kém, à không phải kém mà là quá tệ”. Tôi vừa xoa cầm ,đầu gật gật phán một câu như ráo nước lạnh vào mặt Nghệ Giai cô ta tức điến người.
“Cậu giỏi thì nói gì đó đi, cứ ở đó im lặng làm gì?” “Thì để ai đó thể hiện xem sao á mà!...Cậu nói là tôi luôn ở trong lớp khi trong lớp không có ai, nếu không phải tôi lấy thì không ai có thể lấy được vì tôi vẫn ngồi đó, ai lại đi đâm đầu vào chổ chết như thế....Thủ quỷ nè, cậu nên kím kĩ lại trong ba lô và ở nhà của cậu có thể cậu đã quên mang theo, tôi nghĩ chỉ ở đâu đó thôi, đừng có lo”
Nói xong tôi ngồi xuống ghế như chưa có chuyện gì, tiếp tục với mớ bài tập trong sách giáo khoa đang làm dở. Mọi người cũng ổn định chổ ngồi, kết thúc cho sự kiện khá sóng động với mọi người nhưng lại quá nhạt nhẽo với tôi.
Chuỗi ngày dài một mình vẫn theo tôi, tôi ngồi học ngẫm nghĩ xem trước giờ mình đã làm gì để bây giờ phải cô độc, kể cả Hàn Tử Lam cũng không ngó đến tôi dù chúng tôi từng là bạn mà. Tôi tự hỏi thứ mà mọi người luôn nhắc đến, rốt cuộc tình bạn là gì?
Nếu như tôi hiểu được tình bạn là gì thì tôi đâu phải ngồi đây suy đi nghĩ lại vấn đề này, tôi thẩn thờ viết dòng chữ ra tập của mình: “Tình bạn là gì?”, bổng có giọng nói quen thuộc vang lên từ đằng sau tôi:
“Muốn biết tình bạn là gì không?”
Tôi giật mình thoát ra khỏi ảo mộng vội che đi dòng chữ ngớ ngẩn đã vô ý viết nên, nhìn ra sau lưng mình, là Lâm Hi Thành cậu ấy làm gì ở đây vậy?
“Cứ ngồi đây mãi thì không thể biết tình bạn là gì đâu?”. Lâm Hi Thành vừa nói vừa ngồi lên chiếc bàn học sau lưng tôi, câu nói cậu ấy cũng có ý đúng đó chứ, nhưng tôi phải làm gì mới được.
“Cậu nghĩ tôi nên làm gì lúc này, đâu phải tự nhiên mà tôi phải ngồi ở đây”. Tôi thở dài vội vàng xóa đi dòng chữ in giữa tập.
“Muốn biết thì đi với tôi đi”. Cậu ta vừa nói vừa khéo tôi ra ngoài, cũng đã mấy tuần liền tôi ngồi trong lớp rồi, cảm giác đi chơi cùng bạn bè như lắng xuống từ lâu rồi, tôi không còn hớn hở như trước kia nữa. Lâm Hi Thành dẫn tôi ra chổ góc cây bàn to đùng ở sân trường nơi đám bạn của cậu ấy tụ tập. Khi nhìn thấy tôi thì ánh mắt họ lúc nhìn tôi ngưỡng mộ lắm, chứ không phải ánh mắt khinh thường hay chăm chọc trước kia. Họ nói vừa rồi tôi rất ngầu, dám cải lại cả lớp trưởng, nhóm của họ không thuộc phe lớp trưởng và Chu Nghệ Giai, họ cũng như tôi không thích cách làm việc của ban cán sự lớp 5C nên không đi cùng nhóm kia mà lập thành nhóm lẻ như thế này. Lâm Hi Thành nói tôi có thể đi cùng họ nếu muốn, lưỡng lự một chút tôi cũng đồng ý, ít nhất tôi muốn đặt dấu chấm hết cho chuỗi ngày dài mệt mõi cô đơn của mình và muốn học hành vui chơi như bao người khác. Tôi gia nhập nhóm bọn họ và không có gì lạ khi tôi lại một lần nữa là người đứng đầu dẫn dắt. Cảm thấy như bản thân mình sống lại vậy, tôi vui vô cùng vui vì được là chính mình, họ rất tốt với tôi đặt biệt là Lâm Hi Thành, chúng tôi chơi rất thân nhiều trò khác nhau và cá tính giống con trai của tôi trổi dậy, tuy là con gái nhưng sức của tôi cũng không phải yếu tôi có thể chơi ngang ngửa với cả bọn con trai nữa mà...
Lúc chúng tôi chơi ngoài sân thì Hạ Tư Mỹ và Cố Mạn Đình cũng có đến và chơi cùng, nhưng những hành động của Mạn Đình kiến tôi phát bực, cô ấy không ngừng nói chuyện tiếp xúc thân mật với Lâm Hi Thành, đó là bạn thân của tôi. Suy nghĩ của tôi có lẽ hơi ích kĩ nhưng tôi không muốn mất người bạn thân này, trong khi cô ấy có rất nhiều bạn.
Lâm Tiểu Hy và Chu Nghệ Giai mỗi lần hai nhóm chạm mặt họ đều rù rì với nhau là con gái và chơi với nguyên đám con trai. Họ nghĩ tôi bị điếc sau, nói xấu thì ít nhất cũng nói nhỏ một chút, Lâm Hi Thành cũng bọn con trai có lần còn đứng ra nói cho tôi, nhưng bọn kia cũng đâu dừa gì, thù oán giữa hai nhóm rất gây gắt hầu như việc chửi xéo nhau đã thành thối quen mỗi khi đụng mặt vậy.
Có lần họ thật sự làm tôi nỗi giận vậy, tôi đã bình tĩnh hết mức có thể để ứng chiến với bọn họ, nếu không được chắc tôi đã làm ầm lên trong lớp... Hôm đó lớp tôi được trống tiết cả lớp trưởng cũng nghĩ học nên quyền hạn được giao lại cho Chu Nghệ Giai, nhưng vẫn chưa thông qua với cả lớp đã tự ý bầu cử khiến tôi tức điên. Nhưng thôi chả liên quan gì tôi cả, mọi người thay đổi vị trí ngồi với nhau, nhóm tôi tập chung lại tôi giảng bài cho bọn con trai nhóm mình vì học lực của họ không khá là mấy. Khi tôi quay xuống để lấy đồ dùng sử dùng, Chu Nghệ Giai liền nhắc nhở tôi giữ chật tự, cứ thế thành viên trong nhóm tôi, chỉ cần nhút nhích một chút cũng bị cậu ta nhắc và ghi tên lên bản để xử lý, tôi giận điến người bao nhiêu là tiếng xì xàm xung quanh, cô ta không màn tới lại chỉ nhắm vào chúng tôi. Tôi đứng lên cãi lại với tụi bên đó...
“Này...bộ mắt có vấn đề hả? Không thấy nó cũng đang quay xuống hả”. Tôi vừa nói mắt vừa hướng về Lâm Tiểu Hy từ bàn trên quay xuống chơi cờ.
“Tiểu Hy quay lên đi...”. Nghệ Giai nhìn lên Tiểu Hy thư thả nói chuyện một cách rất nhiệt tình. Cô ta đang diễn trò trước mặt tôi chắc.
“Sao không ghi nó lên”
“Cậu ấy mới quay xuống một lần...”
“Cậu cũng chỉ mới nhắc tôi một lần đã ghi rồi, đang giỡn mặt với ai vậy. Đừng để chuyện này lên tới cô.”
“Nảy giờ tôi đã nhắc cậu rất nhiều lần rồi. Nên đừng ở đó phí lời.”
“....”
Tôi định chửi thẳng vào mặt cô ta nhưng đám bạn tôi ngăn lại, mặc kệ tụi nó đi cứ coi như không nghe gì! Phải rồi hé, để cô ta ghi tên lên thì coi như tôi có thể nói chuyện thoải mái rồi...mặc kệ cô ta bảo im lặng bao nhiêu lần nhóm chúng tôi vẫn cứ ngó lơ và coi như chưa nghe gì, đúng thật im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.
“Cuộc chiến” vẫn kéo dài đến tận cuối năm học, nhưng phần thắng lúc nào cũng nghiền về bên tôi nhiều hơn, vì là học sinh giỏi nhất lớp nên có lẽ họ biết cô chủ nhiệm đứng về phía tôi, thật sự cô chủ nhiệm tôi rất khó nhưng tôi lại rất quý cô. Lúc còn chơi với Chu Nghệ Giai, cậu ta còn nói cô giáo là “phù thủy già” nữa chứ, tôi muốn tát thẳng vào mặt cậu ta lúc đó, tại không học hành đàng hoàn nên cô với khó thôi, chứ thật sự cô rất tuyệt. Năm học của chúng tôi nhanh chóng kết thúc trong êm đẹp cũng may là không có chiến tranh nổ ra trong lúc tôi tốt nghiệp cấp một, năm sau đã là cấp hai rồi và ngôi trường cấp hai này chính là trường cha mẹ tôi đang dạy ở đó và mẹ của Cố Mạn Đình cũng vậy, chúng tôi đều là con của giáo viên cấp hai và sắp được học ở trường của ba mẹ mình. Có lẽ không còn phải sợ bản thân sẽ bị bắt nạn, dù cha mẹ tôi có là giáo viên hay không cũng không ai dám đụng đến tôi cả, nguyên nhân chắc là do tôi...
Thật mừng vì tôi có thể học ở đây thay gì phải chuyển ra thành phố, ở đây tôi có bạn bè cha mẹ và những người quan tâm tôi.
Nhưng không vì chuyện đó mà tôi sẽ tỏa ra mình lớn hơn tất cả, tôi vẫn muốn mọi người xem tôi như một cô gái bình thường và tôi cũng muốn kết bạn như bao người khác.
Nhưng thâm tâm tôi thì vẫn rất lo, có khi nào họ nghĩ tôi là con giáo viên nên đâm ra nghi ngờ học lực của tôi, nhưng chuyện đó không thành vấn đề vì tôi sẽ có màn thể hiện mình tại lớp. Chuyện khác nữa là họ sẽ lợi dụng tôi để chuộc lợi riêng, nghĩ tới chuyện này tôi lại chả muốn kết bạn nữa, vì tôi không biết họ nghĩ gì hay làm gì sau lưng mình.
Tiêu chí chọn bạn để chơi của tôi đã đặt lên quá cao và những người được chọn, nói thẳng ra chỉ là mọt sách những người không chạy theo điểm số mà họ sẽ theo chính mình, ước mơ và hoài bảo riêng.
Vậy khác nào nhóm tôi là nhóm mọt sách của lớp, nhưng có một thành viên hay bày trò như tôi thì sẽ không đến mức nhạt nhẽo đâu.
Đó cũng là suy nghĩ viễn vong trước ngày đi học thôi, nhưng chuyện sau phải đợi mới biết...
Updated 24 Episodes
Comments